Trị số giá trị yêu thương max là một trăm điểm, mới có 5 điểm đã bị trừng phạt, giới hạn của hệ thống quả thật quá khắt khe.
Tô Cẩm Chi che ngực, khó khăn hít thở nói: “Ta chỉ thoáng thương cảm một chút thôi, Số 1 à mi có cần phải vô tình như vậy không?”
Số 1 nói: “Tôi cũng vì muốn tốt cho ký chủ thôi.”
Tô Cẩm Chi rất tủi thân: “Nhưng mi làm ta đau lòng quá.”
Số 1: “…”
“Cậu biết đạt 100 điểm yêu thương nghĩa là gì không?” Sau khi trầm mặc một lúc, Số 1 đột nhiên hỏi cậu câu hỏi này. Giọng nó vẫn nhạt nhẽo như thường lệ, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Tô Cẩm Chi Cậu cảm nhận được chút ý tứ nặng nề bên trong.
Vì vậy Tô Cẩm Chi trầm tư suy nghĩ vấn đề của Số 1, thử dò hỏi: “Nghĩa là... ta được mục tiêu tổng thể cứu rỗi?”
Số 1 lạnh lùng cười một tiếng: “Có nghĩa là cậu đã bị hắn gϊếŧ chết.”
“Đúng là ngụy biện mà…” Tô Cẩm Chi lầm bầm, đưa tay che ngực mình, lại hỏi Số 1, “Số 1, nếu như ta hoàn thành nhiệm vụ, có thể sống khỏe mạnh đến già trong thế giới này không?”
Số 1 nói: “Không thể đảm bảo sức khỏe, nhưng nhất định sẽ để ký chủ chết an lành.”
Tô Cẩm Chi liếc mắt nhìn Tần Diệp Chu, thả tay xuống nói: “Vậy là đủ rồi.”
Cảm nhận được thanh niên ngừng lại, Tần Diệp Chu lập tức ngẩng đầu nhìn cậu, lông mày hơi nhíu lại, giọng điệu mang theo lo lắng hỏi: “Sao thế, Cẩm Chi? Cơ thể em không khỏe à?”
Tô Cẩm Chi ngạc nhiên trước sự quan tâm của hắn, cười nói: "Không sao, chỉ là bỗng dưng nghĩ ra một chuyện."
Tần Diệp Chu hỏi cậu: "Chuyện gì? Nếu buồn thì đừng nghĩ nữa."
Tô Cẩm Chi nói thầm trong lòng, Tần Diệp Chu đã ấm áp như vậy còn cần đến cậu cứu vớt sao? Nhưng cậu vẫn vừa cười vừa bảo: “Để tối về nhà rồi em sẽ nói cho ngài Tần biết.”
Tần Diệp Chu nghe cậu nói thế cũng cười khẽ một tiếng: “Sau này đừng gọi tôi là ngài Tần nữa.”
“Gọi là Diệp Chu đi.”
Tô Cẩm Chi do dự một lúc rồi nhẹ nhàng kêu: “Diệp Chu…”
Giọng nói của thanh niên rất dè dặt, dịu êm như tiếng gió, nếu không chú ý nghe sẽ thoảng qua tai bay đi, thậm chí ngay cả đuôi của nó cũng không tóm được.
Nhưng Tần Diệp Chu lại nghe rất rõ.
Hắn nhắm hai mắt lại, bờ môi hết mở rồi lại khép, cuối cùng vẫn không nói gì cả.
Mấy phút sau hai người đã đến đại sảnh, Hạ Tử Việt đang nói chuyện với Vân Phỉ Phỉ nghe thấy động tĩnh lập tức xoay người lại, sau khi nhìn thấy Tô Cẩm Chi và Tần Diệp Chu thì mặt mũi niềm nở chào đón.
Nói thật, Hạ Tử Việt trông rất không tệ.
Ngũ quan của gã tuấn lãng, vóc dáng cao ráo, mặc trên người chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh nhạt, tay áo dài xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo đắt tiền, đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, tươi cười thân thiết đi tới tỏ ra thân mật như thể là người bạn thân lâu ngày không gặp.
“Diệp Chu.” Hạ Tử Việt mỉm cười với Tần Diệp Chu, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang người Tô Cẩm Chi, “Vị này chính là ngài Tô đúng không?”
Nói đến đây, gã liền vươn tay về phía Tô Cẩm Chi.
Tần Diệp Chu cong cong môi, nắm chặt tay Tô Cẩm Chi kéo cậu đến bên cạnh mình, giới thiệu với cậu: “Đây là Hạ Tử Việt, ngài Hạ, cũng là bạn trai của cô Vân Phỉ Phỉ.” Tần Diệp Chu nhấn mạnh vào hai từ “cô” và “bạn trai”, nói xong, hắn lại thờ ơ liếc qua Vân Phỉ Phỉ đi theo Hạ Tử Việt, trên mặt tuy còn treo nụ cười nhạt, nhưng không có ai cho rằng hắn dễ làm thân.
Đương nhiên Vân Phỉ Phỉ cũng biết, vì vậy cô ta lúng túng giật nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười cứng ngắc, không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Diệp Chu nữa, chỉ cúi thấp mi mắt, nhìn chằm chằm vào tấm thảm xanh đậm dưới chân.
Tô Cẩm Chi nghe thấy Tần Diệp Chu giới thiệu thì thật sự rất muốn bật cười, nhưng hiện tại cậu nhiều nhất cũng chỉ là một con vật cưng nho nhỏ không danh không phận bên cạnh Tần Diệp Chu mà thôi, tính toán kỹ ra cũng chẳng khác gì địa vị của “Cô” Vân Phỉ Phỉ đi theo Hạ Tử Việt, vậy nên cậu mỉm cười gật đầu, lập tức đưa tay phải ra bắt tay với Hạ Tử Việt.
“Chào ngài Hạ, tôi là Tô Cẩm Chi.”
Hạ Tử Việt bắt tay cậu, lập tức buông ra trước khi Tần Diệp Chu nhìn sang, nụ cười trên mặt càng sâu hơn một chút: “Ngài Tô đã khỏe hơn chút nào chưa? Hôm qua lúc tôi và Diệp Chu đang dùng bữa, Phỉ Phỉ uống nhiều quá nên ra ngoài boong tàu hóng gió biển, không ngờ lại gặp được ngài Tô, cho dù cô ấy có nói gì cũng chỉ là do say rượu nên nói bừa thôi, mong ngài Tô nhất định đừng để trong lòng nhé.”
Tô Cẩm Chi vội vàng khoát tay một cái nói: “Không sao không sao, hôm qua là do cơ thể tôi không được khỏe…”
Hạ Tử Việt nghe vậy lập tức nhíu chặt lông mày, vô cùng lo âu hỏi: “Sức khỏe của ngài Tô thật sự không tốt sao?”
Câu hỏi này khiến Tô Cẩm Chi không muốn trả lời, đừng nói đến tình trạng sức khỏe của cậu, mà ngay cả tổ tiên mười tám đời của cậu, Hạ Tử Việt e rằng cũng đã sớm hiểu rõ tường tận rồi.
Rõ ràng Tần Diệp Chu chẳng muốn tiếp tục lá mặt lá trái với gã, chỉ nắm chặt tay của Tô Cẩm Chi, thay cậu trả lời: "Cẩm Chi đúng là sức khỏe không tốt, đi ăn trước đi."
Hạ Tử Việt cong ngón tay thon dài, nhắm mắt lại gõ gõ trán, nụ cười rạng rỡ khiến Tô Cẩm Chi ngẩn người, chỉ nghe gã nói: "Nhìn tôi kìa, bận nói chuyện mà quên mất Cẩm Chi đang đói bụng."
Ôi chao, mới nói chuyện một lát mà cách xưng hô đã thay đổi rồi.
Tô Cẩm Chi liên tục cảm thán, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Tần Diệp Chu lại dẫn cậu đến gặp một con cáo già xảo quyệt thích nịnh hót này.
Dường như Tần Diệp Chu nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cậu, sau khi ngồi xuống ghé sát bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Gã đang nhận lỗi với em, có cho em cái gì cứ nhận lấy là được.”
Tô Cẩm Chi mở to hai mắt, nháy nháy hai cái nhìn chằm chằm Tần Diệp Chu không nói lời nào. Tần Diệp Chu bị bộ dạng này của cậu chọc cười, giơ tay lên thân mật nhéo lấy chóp mũi của cậu.
Hạ Tử Việt vẫn luôn chú ý hành động của hai người, thấy vậy lập tức nói: “Tình cảm của Diệp Chu và Cẩm Chi thật tốt.”
Tô Cẩm Chi nghe gã nói thế lập tức bật mode tiểu bạch hoa ngây thơ vô tội lên, hai bên tai ửng đỏ cúi đầu nghịch nghịch ngón tay của mình.
Tần Diệp Chu liếc Hạ Tử Việt một cái, khẽ cười kéo tay Tô Cẩm Chi đến trước mặt mình hôn lên mu bàn tay của cậu, nhìn qua cậu nói: “Đương nhiên, đợi sau khi Atlantic cập bờ, chúng tôi sẽ chuẩn bị kết hôn.”
Đừng nói hai người Hạ Tử Việt và Vân Phỉ Phỉ nghe xong lời Tần Diệp Chu liền giật mình, ngay cả Tô Cẩm Chi cũng không kịp phản ứng.
Tần Diệp Chu vừa nói gì vậy?
Hắn muốn kết hôn với cậu?!
Tô Cẩm Chi ngẩng đầu lên nhìn số 47 sáng rực trên đầu Tần Diệp Chu, tiến độ cứu vớt này quả thật đã cao hơn nhiều so với số 0 lúc trước, nhưng mà vẫn chưa đến một nửa, mà cho dù qua một nửa, cũng phải đạt tới 60 mới được coi là đạt yêu cầu.
Tô Cẩm Chi cảm thấy nhất định là Tần Diệp Chu lại đang bày âm mưu quỷ kế gì rồi, nhưng cậu vẫn giả vờ bày ra bộ dạng khϊếp sợ mừng rỡ, đôi ngươi sáng lấp lánh nhìn người đàn ông chằm chằm.
Hạ Tử Việt nhanh chóng hồi thần, gã gật đầu cười, nâng chén nói mấy câu như “Vậy tôi chúc mừng Diệp Chu và Cẩm Chi trước”, ánh mắt nhìn về phía Tô Cẩm Chi lại càng thêm sâu thẳm, nhưng chỉ vẻn vẹn trong một cái chớp mắt đã khôi phục lại bình thường.
Vân Phỉ Phỉ ngồi bên cạnh ngay cả cơm cũng không nuốt trôi nữa, chỉ cảm thấy thứ vốn mềm mại có hương vị ngọt ngào trong miệng mình lập tức trở nên đắng chát, bàn tay đang cầm bát đũa không nhịn được khẽ run, dưới đáy lòng cô ta lại đang điên cuồng kêu gào: Tại sao lại vậy được!
Rõ ràng hai người bọn họ ở bên nhau chưa được bao lâu…
Rõ ràng Tô Cẩm Chi là một thứ đồ chơi chỉ biết dựa vào thân thể, cậu ta là cái thá gì mà đòi kết hôn với Tần Diệp Chu…
Còn cô ta đã dây dưa với Hạ Tử Việt cũng gần nửa năm rồi, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy gã đề cập đến chuyện kết hôn.
Trước khi ăn cơm Tần Diệp Chu ném xuống một quả bom nặng ký, khiến Vân Phỉ Phỉ bị nổ đến nuốt không trôi, nhưng ngoại trừ cô ta ra, những người khác trên bàn cơm dường như đều ăn rất ngon miệng.
Ban đầu Tô Cẩm Chi cho rằng sau khi bọn họ ăn xong bữa cơm này sẽ giải tán, cậu cũng phải hỏi Tần Diệp Chu rõ ràng xem rốt cuộc kết hôn là chuyện gì xảy ra, hắn đang nghiêm túc sao? Nhưng không ngờ rằng cậu vừa đặt đũa xuống, Hạ Tử Việt đã cười hỏi cậu: “Lát nữa Cẩm Chi và Diệp Chu có dự định gì không?”
Tần Diệp Chu cầm lấy khăn ăn, đưa đến trước mặt Tô Cẩm Chi đang ngơ ngác nhìn chằm chằm một người đàn ông khác, cẩn thận lau miệng cho cậu: “Phải xem Cẩm Chi thế nào đã.”
Hạ Tử Việt nhìn hai người bọn họ như vậy, ý nghĩ muốn giữ Tô Cẩm Chi lại càng thêm mãnh liệt.
Lên thuyền đã sắp một tháng rồi, gã đã đến tìm Tần Diệp Chu vô số lần, nhưng không lần nào hắn chịu thả ra, nếu hắn vẫn không chịu giúp mình làm việc, vậy chuyện làm ăn này nhất định sẽ thất bại… Hậu quả cuối cùng là thứ mà gã vĩnh viễn không muốn nhìn thấy.
Vì vậy ngón tay đang nắm lấy ly đế cao của Hạ Tử Việt thoáng siết chặt, thanh âm vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nụ cười trên mặt cũng chẳng mảy may thay đổi nói: “Nếu không có dự định gì, vậy Cẩm Chi và Diệp Chu có muốn làm vài ván không?”
Nói xong, gã hơi nghiêng người, để cho Tô Cẩm Chi và Tần Diệp Chu có thể nhìn thấy bàn mạt chược mà gã đã sớm bảo người ta dọn lên.
Sau đó gã tiếp tục nói thêm: “Cộng thêm Phỉ Phỉ nữa, chúng ta vừa đủ bốn người ——“
“Được!” Tô Cẩm Chi không đợi Hạ Tử Việt nói xong đã không nhịn được đồng ý, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn mạt chược nóng bỏng tỏa sáng hơn cả khi nghe thấy Tần Diệp Chu muốn kết hôn với cậu lúc nãy.
Thấy tất cả mọi người trên bàn đều nhìn mình chằm chằm, Tô Cẩm Chi nhanh chóng thu liễm cảm xúc lộ ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Ý tôi là…”
“Được.” Tần Diệp Chu nở nụ cười, thương yêu xoa xoa đầu Tô Cẩm Chi, ánh mắt nhìn về phía thanh niên tràn đầy cưng chiều, “Nếu Cẩm Chi đã muốn chơi, vậy để tôi chơi với Cẩm Chi vài ván.”
Quả nhiên, sau khi hắn nói xong lời này liền nhìn thấy thanh niên ngày thường đều cực kỳ khống chế tâm tình của mình cuối cùng cũng không kìm nén bản thân nữa, cười đến vừa vui vẻ lại vừa thỏa mãn, khiến hắn vừa tức lại vừa buồn cười —— kết hôn với hắn còn chưa thấy mừng đến vậy, được chơi mấy ván mạt chược đã vui sướиɠ đến thế rồi hả?
Tô Cẩm Chi quả thật đang rất sung sướиɠ.
Cậu đến từ thời đại Tinh Tế, những chiếc điện thoại thông minh và máy tính cao cấp nhất ở đây đối với cậu chẳng khác gì cục gạch, so với chơi những thứ kia, cậu thà đi trồng cây, trồng hoa và chơi hai ván mạt chược - dù sao thì ở Trái đất trong tương lai, gần như không thể nhìn thấy một mảng xanh nào, chứ đừng nói đến việc có ba người sống cùng chơi mạt chược với cậu, ngay cả đánh bài cũng không được! Mấy người ngoài hành tinh chơi trò mạt chược online ở Tinh Tế quá lợi hại, cậu căn bản không đánh lại, quả thật sắp cô đơn lạnh lẽo đến chết rồi!
Hạ Tử Việt đưa mấy người đến cạnh bàn mạt chược, chợt nghe Tần Diệp Chu nói: “Để tôi làm nhà cái đi.”
Tần Diệp Chu đã nói vậy rồi, đương nhiên Hạ Tử Việt sẽ không giành với hắn, chẳng qua là xoay người ngồi xuống vị trí đối diện Tần Diệp Chu.
Vân Phỉ Phỉ im lặng hồi lâu bỗng cất tiếng dịu dàng: “Vậy em làm nhà dưới* của ngài Tần nhé, mong ngài Tần nương tay cho em…” *người ngồi bên trái, đánh thứ hai
Hạ Tử Việt đã ngồi xuống, nghe vậy không khỏi nhìn cô ta một cái, thấy người phụ nữ cười rạng rỡ và quyến rũ, khóe môi liền cong lên, mỉm cười nhìn Tô Cẩm Chi không biết đang nghĩ gì.
Tô Cẩm Chi không quan tâm ai ngồi đâu, miễn là cậu có thể chơi là được rồi, đang định đáp lời đã bị Tần Diệp Chu kéo tay, chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói: “Nhà dưới của tôi, đương nhiên chỉ có thể là Cẩm Chi."