Hướng Dương Và Nắng

Chương 8: Khoảng cách (phần 2)

Ngày hôm sau, Alan lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình trong lớp, trái tim nặng trĩu như bị một tảng đá đè lên.

Suốt cả buổi học, cậu không thể tập trung vào bài giảng, tâm trí cứ lơ lửng với những suy nghĩ và cảm xúc rối bời như mớ tơ vò không thể gỡ.

Will ngồi cách đó không xa, cũng chìm đắm trong sự trầm tư. Ánh mắt cậu luôn hướng về phía Alan, nhưng lại nhanh chóng quay đi khi cậu bạn tóc cam vô tình liếc nhìn lại.

Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, cả hai đều cảm thấy như có một dòng điện chạy qua, đánh thức những cảm xúc mà họ cố gắng giấu kín. Những ánh mắt ấy không chỉ là những cái nhìn bình thường, mà là sự giao thoa của hai tâm hồn, chứa đựng bao lời muốn nói nhưng không thể thốt ra.

Không ai trong hai cậu dám phá vỡ sự im lặng đó, nhưng cũng không ai có thể thoát khỏi sức hút mãnh liệt mà nó tạo ra.

Những cảm xúc chưa được nói rõ ràng cứ len lỏi giữa hai người, tạo nên một khoảng cách vô hình nhưng đầy ám ảnh.

Không gian như tan biến, chỉ còn lại những ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ lướt qua nhau, những cảm giác chưa thành lời cứ quẩn quanh, làm cả hai trái tim thêm phần trĩu nặng.

Sự căng thẳng và lặng lẽ như một màn sương dày đặc, bao trùm lấy họ, khiến mỗi khoảnh khắc trôi qua đều trở nên nặng nề và khó chịu.

Ánh nắng nhạt nhòa ngoài cửa sổ không thể xua tan đi cái lạnh lẽo trong lòng họ.

_ _ _ _

Giờ nghỉ trưa, khi Will vừa mới đi vệ sinh về thì thấy đám bạn châu đầu vào bàn học mình làm gì đó.

David cũng đứng ở đó, tay cầm một tờ giấy thận trọng như cầm thánh chỉ.

Will đến gần xem thì thấy là bài kiểm tra thử môn Toán hôm kia mới làm.

Cậu nhìn mọi người mà vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rồi cất tiếng hỏi để phá vỡ bầu không khí kì cục kẹo này, “Có chuyện gì thế?”

David chen lên trước đám đông, hô to, “Will!!! Bài kiểm tra này cậu được điểm tối đa đó! Đỉnh vãi chưởng!”

“Là điểm tối đa thật đó. Cậu làm rất tốt.”, cô bạn lớp phó học tập cũng vỗ tay khen thưởng.

“Ừ, giỏi thật ấy” “Bài khó zậy mà cũm làm tròn trịa được’’...

“Ơ, chết rồi, tôi lỡ mạo phạm chạm vào tờ giấy quý giá này rồi...”, David hốt hoảng, tay bắt đầu run run nhưng không lỡ buông tờ giấy xuống.

“Không sao đâu. Đừng làm quá lên.”, Will cạn lời.

“V-vậy tôi có thể sờ bài kiểm tra đạt điểm tối đa này một chút nữa được không?”, David liền bày ra ánh mắt long lanh.

“… Cậu cứ tự nhiên.”

“Tôi nữa” “Cho tui một sì lót bồ ơi” “Xê ra, tôi cũng muốn động zô nó”...

Will đứng ngây trước đám bạn đang đấu đá nhau.

Cậu lặng lẽ nhìn về phía Alan. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trong ánh mắt ấy, có một nỗi buồn sâu thẳm mà chỉ hai người mới hiểu.

Sau khi mọi người bắt đầu giải tán để đi ăn uống, một nhóm nam sinh bước đến bàn của Will.

Một trong số họ hồn nhiên vỗ vai cậu và bắt đầu trò chuyện.

“Này Will, chúng tôi có chuyện muốn nói...” Nam sinh đầu tiên lên tiếng. “Chúng tôi thật sự xin lỗi vì mấy lần trước đã nói xấu và cà khịa cậu.”

Không để Will đáp lời, nam sinh thứ hai liền gật đầu, thêm vào, “Đúng đúng. Chúng tôi đã biết lỗi rồi. Vậy nên mong cậu đừng để ý nhé.”

Will nhìn họ, đôi mắt thoáng sự khó hiểu. “Không sao đâu.”

Nam sinh thứ ba mỉm cười rạng rỡ. “May quá! Cậu không những học giỏi, đẹp trai mà còn khoan dung độ lượng nữa. Chuẩn gu của tôi đấy.”

Nam sinh đầu tiên lập tức bịt mỏ tên kia lại rồi tiếp tục, “Chúng tôi muốn làm bạn với cậu. Tôi là Tom, đứa kia là Peter, còn đây là Brian.”

Will chỉ ậm ừ cho qua, có vẻ cậu không muốn kéo dài cuộc nói chuyện này.

Dù họ tỏ ra thân thiện và cởi mở hơn so với lần trước, nhưng Will vẫn giữ sự cảnh giác. Ánh mắt cậu chứa đựng sự bất an và cũng có chút lo lắng trước sự chào đón bất ngờ từ những người bạn này.

Peter bước đến gần hơn, cố gắng tạo sự thân thiện. “Ờm, Will này. Cậu có thể giúp tụi tôi vượt qua kỳ thi sắp tới không?”

Cậu trai tóc đen ngẩng đầu lên, vẫn không hiểu ý nên có chút lúng túng.

Tom thấy vậy liền cúi xuống nói nhỏ vào tai Will, “Ý là cho chúng tôi chép bài của cậu ấy mà.”

Will có chút mất tự nhiên nên rụt người lại rồi từ chối một cách lịch sự, “Xin lỗi các cậu, tôi nghĩ chúng ta nên làm bài bằng đúng thực lực của mình.”

Brian cố gắng thuyết phục thêm, “Thôi mà, Will. Tụi này chỉ cần cậu nhắc một chút thôi. Năn nỉ đó.”

“Đúng rồi, bọn tôi biết cậu thông minh mà. Chỉ cần nhắc khoảng 5 hoặc 10 câu thôi. Đâu ăn mất gì của cậu.” Tom tiếp lời.

Will cúi đầu xuống, không nói thêm gì, cảm thấy mình bị đặt vào tình thế khó xử.

Khi đám con trai kia cứ tiếp tục làm phiền Will, Alan đột nhiên xuất hiện như một vị cứu tinh.

“Will, chiều nay tôi lại đến nhà cậu học nữa nhé!”, Alan nhảy vào giữa và đập bàn cái bộp.

Will có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cậu gật đầu. “Ừ, được.”

Tom nhướn mày tò mò, “Ồ thế Will đang kèm cậu học à?”.

“Đúng đấy, cậu ấy là gia sư kèm 1-1 của tôi!”, Alan khoác vai Will một cách ngạo nghễ.

“Vậy chúng tôi tham gia với!”

Alan cười khì, lắc đầu, “Không được đâu, Peter! Kèm mỗi tôi thôi là cậu ấy đã bất mãn với cuộc đời lắm rồi...”.

Nhưng Peter vẫn không chịu bỏ cuộc, ánh mắt lấp lánh hy vọng. “Haiz, thế thì chán nhỉ. Vậy cậu có bí kíp gì để đạt điểm cao môn Toán không Will?”

“Học”, câu trả lời dứt khoát đến trong nháy mắt.

Sự cạn lời hiện rõ trên khuôn mặt của nhóm bạn. Họ nhìn nhau, cười gượng gạo. “Ờ, thì... cũng đúng.”

“Thế hổng có mẹo gì sao?”, Brian lướt nhẹ trên mu bàn tay Will.

Alan thấy vậy liền tát bay cái tay hư hỏng kia và nở nụ cười từ thiện, “Không có mẹo mọt gì đâu cưng nhé!”

Brian xoa xoa tay, lắc đầu, “Thôi, thế thì tụi này tự cày cuốc vậy.”

Mấy đứa khác cũng chẳng biết nói gì thêm. Họ ngập ngừng rồi tìm cớ chuồn.

Khi chỉ còn lại hai người, Alan nhìn Will với ánh mắt lo lắng, “Cậu không sao chứ?”

Will thở phào, cảm thấy sự căng thẳng trong lòng giảm bớt, “Cảm ơn cậu. Tôi không biết làm sao nếu cậu không đến giúp nữa.”

Alan mỉm cười, nụ cười ấm áp. “Đừng lo. Tôi luôn ở bên cậu mà.”

Will chợt đứng ngây người một lúc.

“Tan học đi dạo chút không?”, Alan đề nghị, ánh mắt nhẹ nhàng toát lên sự chân thành.

Will gật đầu ngoan ngãn, “Được.”

_ _ _ _

Sau khi tan học, hai người họ cùng ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng hòa vào dòng người tấp nập.

Không cần nói nhiều, họ cảm nhận được sự yên bình từ những bước đi chậm rãi, bên dưới ánh chiều tà mờ ảo.

Công viên trong buổi chiều tà thật yên bình. Ánh nắng cuối ngày chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất.

Trên con đường mòn quanh co trong công viên, những người đi dạo tận hưởng khoảnh khắc thư giãn sau một ngày dài. Tiếng cười nói của trẻ nhỏ chơi đùa bên cạnh bãi cỏ xanh mướt vang lên khắp nơi, mang lại cảm giác vui tươi và tràn đầy sức sống.

Những bông hoa dại nở rộ bên lối đi, màu sắc rực rỡ của chúng làm tăng thêm vẻ đẹp của công viên.

Tiếng chim hót líu lo từ những cành cây như một bản nhạc nhẹ nhàng, làm say lòng người.

“Không khí buổi chiều mát mẻ và dễ chịu quá nhỉ!”, Alan vươn vai, ánh mắt liếc nhìn sang người bên cạnh.

“Ừm”, Will đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn lên bầu trời.

Một khoảnh khắc tĩnh lặng trôi qua.

“Tôi xin lỗi về chuyện hôm trước.” Alan nói, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ phá vỡ bầu không khí yên lặng kia.

Will dừng lại một chút, nhìn Alan và dứt khoát, “Không. Tôi mới phải xin lỗi cậu. Tôi đã nói những điều không hay, tôi đã làm tổn thương cậu.”

“Không đâu. Lỗi của tôi.” Alan cúi đầu, giọng chân thành, “Khi biết mối tình đầu của mình là một cậu con trai... chắc cậu đã sốc lắm....”

“Tôi thật sự xin lỗi vì đã không kiềm chế được hành động của mình.”, Alan ngập ngừng.

“Bỏ qua vụ mối tình đầu kia đi...”

“Hiện tại tôi không muốn mất đi tình bạn của chúng ta. Hãy bắt đầu lại từ đầu được không?”

Will đứng yên, lắng nghe từng lời nói của người con trai trước mặt.

Trái tim chàng trai trẻ lúc này như bùng cháy với niềm hạnh phúc như đang bắn pháo hoa trong tâm trí. Cậu cười rộ lên, “Được, tôi rất sẵn lòng.”

“Hihi, tuyệt quá”, Alan nhảy cẫng lên vui sướиɠ.

Sau đó, hai người cùng bước chậm rãi trên con đường mòn quanh co trong công viên.

Bầu trời buổi chiều tà rực rỡ những sắc màu chuyển tiếp từ cam sang hồng nhạt. Mặt trời dần lặn, tạo ra một dải sáng vàng óng ánh trên đường chân trời. Những đám mây nhẹ nhàng trôi, nhuốm màu sắc của hoàng hôn, như những miếng bông gòn mềm mại trong không trung.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm của cỏ cây và hoa lá. Tất cả tạo nên một bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp, khiến ai cũng muốn dừng lại, hít thở sâu và tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.

Hai thiếu niên, một cao một thấp, một tóc đen một tóc cam, một lạnh lùng một thân thiện bước đi bên nhau trong ánh chiều tà.

Lúc này, Will thấy mình thật may mắn và tràn đầy cảm kích khi Alan là người đã mở lời với cậu trước. Bởi trong sâu thẳm trái tim Will, cậu vẫn còn những điều không thể nói ra, những cảm xúc không biết phải bộc lộ như thế nào, nhưng Alan đã vứt bỏ cái tôi và bước đến bên cậu lần nữa, xóa nhòa mọi khoảng cách giữa hai người.

Thật nhẹ nhõm hơn khi được ở bên cạnh Alan. Cậu nhận ra rằng tình bạn của họ quan trọng biết bao và không muốn mất đi mối quan hệ quý giá này.

Bên cạnh, Alan cũng cảm thấy như có một tảng đá lớn đã được nhấc khỏi ngực mình. Những lời xin lỗi chân thành và sự thấu hiểu từ Will làm cậu cảm thấy được an ủi.

Dù trong lòng vẫn còn chút ngại ngùng và bối rối, nhưng sự yên bình và ấm áp từ người kia đã giúp Alan cảm thấy vững tin hơn vào tình bạn của họ.

Mỗi bước đi cùng đối phương, người kia lại cảm nhận được sự gắn kết, như thể mọi hiểu lầm đã tan biến vào không khí buổi chiều mát mẻ, không có khoảng cách nào từng tồn tại giữa họ.

Và từng bước từng bước, Alan và Will không chỉ đi trên con đường nhỏ ở công viên, mà còn tiến thêm một bước trong mối quan hệ của họ.

Bầu trời hoàng hôn như một lời hứa về tương lai tươi sáng, nơi mà tình bạn của họ sẽ ngày càng bền chặt hơn.

_ _ _ _

Trời bắt đầu nhá nhem tối.

Khi những vệt sáng cuối cùng của ánh chiều tà tan biến vào bầu trời đêm cũng là lúc đèn đường được thắp sáng.

Cảnh sắc dần chuyển sang màu vàng lung linh, tạo nên bầu không khí ấm áp và lãng mạn

Trước khi rẽ qua ngõ nhà Alan, Will bất chợt níu tay cậu lại, “Bỏ chặn tôi đi.”

Alan nhìn Will một lúc như để chờ kí ức chạy về.

Rồi cúi đầu cười nhẹ, “Haha, lúc đó tôi giận quá nên block cậu mà quên luôn á. Để tôi bỏ block cậu nha.”

Alan nhanh nhẹn rút chiếc điện thoại ra bấm nhoay nhoáy.

“Thế còn giờ? Cậu có giận không?”

Hơi thở ấm nóng phả vào vành tai khiến Alan có chút giật mình.

“Không, tôi....”, Alan vội vã quay lại, bất cẩn va vào chân Will.

Còn chưa dứt câu, trước mắt Alan đã hoa hết cả lên.

Will nhanh chóng luồn tay đỡ lấy eo người con trai ấy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Như mất đi khả năng cử động, hai người giữ cái tư thế kia khoảng 30 giây giữa phố xá tấp nập.

Hai trái tim điên cuồng đập loạn, âm thanh rõ ràng trong khoảnh khắc này, những cảm xúc trào dâng như sóng vỗ trong lòng.

Sau phút giây hóa tượng, cảm thấy không thể giữ lâu hơn nữa. Will nhẹ nhàng buông tay khỏi eo Alan, giả vờ nhìn sang phía khác.

Alan cũng quay đi, da mặt bỗng trở nên ửng hồng.

Khoảnh khắc đầy xúc cảm kết thúc trong chốc lát nhưng lại đọng sâu trong họ một dư âm không thể nào phai nhạt.

“Ờm... tôi... tôi bỏ chặn cậu rồi đó. Cũng gửi lời mời kết bạn rồi.... Cậu thử check lại đi.”, Alan ngập ngừng, mắt nhìn tứ phía.

Will nhìn sự lúng túng của Alan mà cười thầm.

Một suy nghĩ chợt thoáng qua, “Cậu ấy dễ thương quá!”

“Được rồi! Vậy, tối nhớ nhắn cho tôi nhé.”, Will cười nhẹ.

“Ừm, tôi bíc rùi.”, Alan gật đầu.

Hai cậu trai tạm biệt nhau rồi quay trở về nhà.

Tay thì vẫy mà ánh mắt chẳng thể rời khỏi hình bóng của người kia.

Như lưu luyến nụ cười ngọt ngào vừa trao nhau, như muốn ghi nhớ từng đường nét trên khuôn mặt đối phương, như muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi trong lòng.

Hết chương 8