Áo Blouse Trắng Và Bánh Đậu Ngọt [Mỹ Thực]

Chương 17: Bánh crepe xoài (1)

Anh ta đứng rất gần, thậm chí Đường Quỳ còn ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh ta.

Mùi không nặng lắm nhưng vẫn khiến cho cô cảm thấy buồn nôn.

Mặt Đường Quỳ trắng bệch.

Diệp Thời Ngôn rũ mí mắt, thấp giọng mở miệng: “Em thật sự ghét anh như vậy sao?”

Anh ta càng đến gần hơn.

Đường Quỳ nhắm mắt, đẩy anh ta một cái, thất tha thất thểu vọt tới toilet, không nhịn được nữa, bắt đầu nôn mửa.

Sắc mặt Diệp Thời Ngôn u ám, anh ta đứng bên trong cửa hàng, xung quanh đều là mùi thơm ngọt ngào khiến người ta phát thèm, thế nhưng trong lòng anh ta lại vô cùng khó chịu.

Cảm giác khó chịu này khiến anh ta nhịn không được muốn đập bể cái gì đó.

“Đường Quỳ!” Anh ta gọi tên cô, cố gắng hết sức để khống chế cảm xúc: “Anh gọi điện thoại cho lão Từ, bảo lão Từ đưa em về nhà, có được không?”

Lúc Đường Quỳ đi ra thì Diệp Thời Ngôn đã rời đi rồi.

Trong cửa hàng trống không.

Đường Quỳ rửa mặt, người trong gương có khuôn mặt tái mét, môi cũng chẳng còn chút sắc hồng.

“Đường Quỳ?”

Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Giang Trúc, Đường Quỳ ngây ngẩn cả người, vội vàng vén sợi tóc lòa xòa ra sau tai, kéo lại quần áo cho phẳng phiu rồi mới đi ra ngoài.

Vóc dáng Giang Trúc cao lớn, bây giờ anh đứng ở giữa tiệm, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt.

Lúc này anh đang đứng bên cạnh cái tủ trưng bày bằng thủy tinh, hỏi: “Bây giờ trong cửa hàng còn cái gì? Có thể giới thiệu một chút không?”

“Bánh cookie vừa mới nướng xong ạ.” Đường Quỳ nói: “Bánh này không ngọt lắm, nếu thích ăn ngọt thì có khoai môn lăn dừa và kẹo dẻo từ hạt óc chó…”

“Em có chỗ nào không khỏe sao?”

Giang Trúc bỗng nhiên mở miệng, bước lại gần thêm mấy bước, nói: “Sắc mặt em không tốt lắm.”

“Vừa rồi thử sản phẩm mới, lỡ tay bỏ khá nhiều đường nên hơi ngấy.” Đường Quỳ cười nói: “Không sao đâu, cảm ơn Giang tiên sinh đã quan tâm.”

Lúc này ánh mắt Giang Trúc mới chuyển sang bên phía tủ trưng bày: “Trong cửa hàng còn bao nhiêu bánh cookie nữa?”

“Còn ba hộp, sao thế ạ?”

“Phiền em giúp tôi gói lại toàn bộ!” Giang Trúc nói: “Cháu trai của tôi thích ăn.”

Đường Quỳ kéo túi nhựa xuống, đặt bánh cookie vào ngay ngắn chỉnh tề, nhân tiện còn tặng thêm một hộp kẹo khoai môn lăn dừa: “Rất nhiều trẻ con thích ăn cái này, anh mang về cho cậu bé nếm thử xem. Nhưng mà đừng cho cậu bé ăn nhiều quá kẻo không tốt cho răng.”

Giang Trúc nói được.

Lúc đưa bánh tới, cô vô tình đυ.ng phải ngón tay anh, cảm giác ấm áp xuyên thấu qua da thịt truyền tới, Đường Quỳ không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng nói: “Thầy Giang đi thong thả.”

Giang Trúc nhận bánh, trả tiền xong thì hỏi: “Bình thường cửa hàng mở cửa tới lúc nào?”

“Thường là tám giờ rưỡi, em cũng không xác định.”

Giang Trúc “ừ” một tiếng rồi đứng lại, nhìn quanh bốn phía: “Nếu không thì tôi đưa em về nhà? Vừa lúc tiện đường.”

Đường Quỳ còn muốn từ chối nhưng đột nhiên lại nghĩ tới Diệp Thời Ngôn, hơi do dự một chút, lên tiếng: “Vậy phải cảm ơn anh rồi.”

So với Diệp Thời Ngôn thì cô thà ngồi xe Giang Trúc còn hơn.

Dọc theo đường đi, Giang Trúc và cô nói chuyện về bộ phim điện ảnh đang nổi thời gian gần đây, lúc đầu Đường Quỳ còn có chút câu nệ, nói mấy câu mới thả lỏng một chút.

Gần đến nhà thì Đường Quỳ nhận được điện thoại của Từ Ba, vừa lên tiếng đã hỏi: “Chao ôi Đường tiểu thư của tôi ơi, em chạy đi đâu rồi hả?”

Vẻ mặt Đường Quỳ mờ mịt, hỏi mấy câu mới biết, thì ra là Diệp Thời Ngôn bảo anh ta tới đón cô.

Đường Quỳ vội vàng giải thích, lão Từ cũng chẳng để bụng, nói vài câu thì cúp máy.

Đường Quỳ không dùng tai nghe, Giang Trúc ở bên cạnh cũng có thể nghe được cuộc nói chuyện, anh hơi mím môi, không lên tiếng.