Phụ Trợ Có Thể Lấy Một Địch Trăm Chẳng Phải Rất Bình Thường Sao?

Chương 37

Sau khi hoàn thành phó bản, bầu trời trong game cũng tối sầm lại.

Vân Thời được Vụ Lý Khán Hoa mời vào đội, không lâu sau, bốn người lại tụ tập gần làng.

Anh Đào đến cuối cùng, nói với nhóm: “Phong Ca, trong buổi livestream trước đó, tôi thấy fan của tôi nói rằng sau khi anh vào thành phố chính, nghề hiện tại của anh… Phong Ca, kỹ thuật của anh rất tốt, nếu không anh suy xét một chút, dùng [Thẻ Chuyển Chức] đi? Bây giờ cấp độ thấp, sẽ tiết kiệm chi phí hơn nếu muốn thay đổi."

Vân Thời bấm vào trung tâm thương mại và vật phẩm đầu tiên là [Thẻ Chuyển Chức], 100 tinh tệ.

Vân Thời đóng cửa trung tâm thương mại, tựa hồ cũng không có hứng thú nói: "Về sau rồi nói.”

Những người khác cũng không nghĩ không đúng chỗ nào, Anh Đào lại mang đến một tin tức khác.

Thời gian trong game đều đồng đều trên tất cả các sever, ngoại trừ Vân Thời, một số người cũng suy đoán rằng cốt truyện sẽ diễn ra vào ban đêm, sau khi thử nhiều cách để đối phó với trưởng thôn mà không thành công, những người chơi khác sever hoặc cùng sever đều có dự đoán tương tự.

Vì vậy, tình hình hiện tại có nghĩa là họ phải chạy đua với tất cả những người chơi trong sever đang chờ trời tối.

Ai tìm được manh mối để vạch trần âm mưu trước sẽ giành chiến thắng.

Đêm càng lúc càng tối, bốn người Vân Thời đang canh gác tọa độ bốn phương của thôn, nếu có chuyện gì bất thường sẽ thông báo cho ba người còn lại trong đội.

Vân Thời kiên nhẫn chờ đợi mấy phút, một bóng người mảnh khảnh thỉnh thoảng nhìn lại, hiển nhiên là đang lén lút đi ra khỏi thôn.

Vân Thời phát biểu trong nhóm: "Mọi người đến đây".

[Ngôi Sao kỵ sĩ]: Trời mẹ! Thật sự có à?

[Anh Đào Hương]: Phong Ca tôi tới ngay!

[Vụ Lý Khán Hoa]: Tôi đợi một lát xem ở đây còn gì nữa không.

Bốn phía của thôn đều có đường đi, do không biết nhiệm vụ sẽ bắt đầu từ hướng nào nên bốn người đều chia ra thủ một phương. Nghe Bạc Hòa nói, Anh Đào và Khương Thư cũng kìm nén sự phấn khích mà đáp ứng theo đợi một lúc.

Ít phút sau, sau khi xác nhận không có người hay sự việc khả nghi nào, ba người vội vàng đi đến tọa độ của Vân Thời.

Sau đó, đến nơi chỉ thấy Phong hệ lạnh lùng nhìn cô bé đang nằm dưới đất khóc một cách rất thiếu kiên nhẫn.

Cô bé vừa nhìn thấy có người tới liền khóc nức nở cầu cứu: “Cứu tôi với!”

Cô gái nhỏ gầy gò, tóc rối bù, nhìn ba người vẫn rồi kéo kéo quần áo lại, sắc mặt tái nhợt , khuôn mặt nhỏ cũng đẫm nước mắt.