Mau Xuyên Người Qua Đường Tiểu Thư Là Vạn Nhân Mê

Chương 13.1: Sư tỷ qua đường của hậu cung Long Ngạo Thiên

Thu Tuy quay sang Sầm Tê và dặn dò: “Cậu dẫn mọi người trở về trước, chuyện này tạm thời không được lộ ra ngoài, chờ ta trở về.”

Sầm Tê cũng nhận ra sự việc không bình thường, gật đầu đồng ý. Trước khi đi, vẫn không yên tâm mà nói với Thu Tuy: “Thu Tuy sư tỷ, vạn sự cẩn thận.”

“Được. Ta sẽ.” Thu Tuy đáp, ánh mắt kiên định.

Sau khi Sầm Tê mang mọi mọi người rời đi, Thu Tuy cũng chuẩn bị rời khỏi tiểu viện này. Trong lúc đứng trên tường thành quan sát, cô suy nghĩ về hướng đi của những người kỳ lạ kia và thứ mà họ mang theo. Nhìn vào tiểu viện, cô chú ý đến một cửa hông nối liền với một cung điện. Xung quanh cung điện là những hành lang, mặt đất bị phân cách thành nhiều khối, trông giống như… Cực Chuyển Tinh Linh Trận!

Đây là một loại trận pháp hấp thu linh khí để nghịch thiên cải mệnh. Nhưng cũng vì hấp thụ lượng lớn linh khí nên dễ tẩu hoả nhập ma, hiệu suất thành công cực thấp, bởi vậy hiếm khi được sử dụng. Thu Tuy tự hỏi làm thế nào trận pháp này lại được sử dụng ở trần gian, nơi linh khí rất loãng? Cô quyết định tìm hiểu đến tận cùng.

Trong vài phút ngắn ngủi, Thu Tuy đã lặng lẽ đến được chỗ cung điện. Cô ngẩng đầu nhìn lên bảng hiệu viền vàng treo phía trên cung điện, đọc dòng chữ: “Cẩm vận điện.”

Thu Tuy quan sát xung quanh, nhận thấy không có thủ vệ nào canh giữ, cung điện trông có vẻ bình thường và không đáng chú ý. Có lẽ họ cho rằng không ai có thể nhận ra Cực Chuyển Tinh Linh Trận? Thu Tuy cảm thấy khó hiểu.

Nhìn tên cung điện, Thu Tuy nhướng mày, cảm thấy cái tên này có chút liên hệ với trận pháp. Không muốn mạo hiểm tiến vào ngay, cô thả linh lực vào Cẩm vận điện thăm dò trước và ngạc nhiên khi linh lực không bị hấp thu.

Liên tưởng đến những giọt máu nhỏ giọt trên đường từ mật đạo, một linh cảm không tốt hiện lên trong đầu cô. Xem ra cần thiết phải vào bên trong xem xét.

Thu Tuy nắm chặt thanh Đông hi kiếm bên hông, thanh kiếm có linh, như cảm nhận được sự bất an của cô, vù vù trấn an. Thu Tuy nhấc chân, đi vào Cẩm vận điện.

Bên trong cung điện thoạt nhìn trông không có gì khác thường. Đó là một phòng lớn bình thường, xung quanh treo đầy tranh chữ với câu “Một sớm thời vận, thiên cổ tiếng tăm truyền xa.” Ở giữa treo một bức tự phù, nét chữ mạnh mẽ có lực, rồng bay phượng múa. Thu Tuy cảm thấy nét chữ này có chút quen mắt nhưng không thể nhớ rõ đã gặp ở đâu.

Người ngoài có thể thấy nơi này rất bình thường, nhưng ngay khi bước vào, Thu Tuy cảm nhận được một luồng huyết khí mạnh mẽ, như thể che trời lấp đất. Huyết khí ngưng tụ trong căn phòng nhỏ này, cuồn cuộn như cơn bão, trong màu đỏ tươi còn xen lẫn khí đen. Huyết khí này bị hấp thụ và chuyển hoá bởi trận pháp phía dưới, sau đó được phóng thích liên tục.

Thu Tuy nhận ra rằng đây là một trận pháp tà ác. Những người mặc đồ đen đã sử dụng mật đạo để vận chuyển trái tim của con người vào đây, và trận pháp này sử dụng chân khí thay thế linh khí để kích hoạt và duy trì. Điều này đồng nghĩa với việc trận pháp này cần phải lấy đi tính mạng của nhiều người hơn nữa để duy trì hoạt động.

Cô nhớ đã tình cờ nhìn thấy trong sách cổ có câu: “Tâm nãi có thần, tàng chân khí, cấu ly hoả, tập tinh hoa.” Đây là một trận pháp sử dụng sức mạnh chân khí từ trái tim thay thế cho linh khí để duy trì trận pháp, dùng sức mạnh của ngàn vạn người để trợ giúp và tăng cường sức mạnh cho một người duy nhất.

Thu Tuy có chút run rẩy, đến tột cùng… Đến tột cùng là người phương nào mất đi nhân tính như thế?

“Ai?” Giọng nói lười nhác vang lên, Thu Tuy bất chấp cảm giác quen thuộc trong giọng nói, vội vàng thoát qua cửa sổ.

Cung điện im lặng, không một tiếng động. Một hình bóng cao thon từ từ bước ra từ cửa, người đó tư thái lười biếng và tản mạn, đôi mắt phượng híp, đứng ở chỗ mà Thu Tuy từng đứng trước đó, nhìn theo ra phía bên ngoài. Ánh mắt thâm thuý đen sâu nhìn cô, gợi lên khoé môi, thấp giọng nỉ non: “Không được, bị phát hiện rồi à…”

Thu Tuy dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi cung điện, cảnh sắc xung quanh vùn vụt lùi lại, thân ảnh của cô hoá thành một đạo tàn ảnh. Thẳng đến lúc cô nhận ra mình vẫn chưa bị phát hiện thì tốc độ mới chậm lại, nhưng Thu Tuy cũng không dám trì hoãn. Chuyện này đã vượt xa việc yêu vật quấy phá thông thường, cô cần trở về Đệ Vân Sơn để báo cáo ngay với chưởng môn.

Lúc này, hoàng thành sớm đã sáng rực lên với đèn cung đình, ánh đèn dầu mờ ảo. Một thiếu niên mặc áo bào lụa màu vàng hạnh thêu hoa mây tía tình cờ ngẩng đầu lên, và thoáng nhìn thấy một nữ tử trong bộ thanh y, tóc bay trong gió, tựa như tiên nữ. Hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí thiếu niên, khiến y không thể quên.

Thu Tuy không hề biết rằng mình đã bị thiếu niên kia nhìn thấy. Tâm trí cô rối bời, bước chân vẫn không ngừng, lao nhanh đi như một ngôi sao băng.