Nghiện

Chương 18-2

Lên xe.

Nhϊếp Hội khởi động xe, lái xe đi, đi qua một cây cầu, đi tới một nhà hàng có viết "Nông Gia Nhạc" bên trên. Quán ăn rất lớn, người chủ tựa hồ cũng biết Nhϊếp Hội, nhìn thấy anh, liền mở miệng hỏi thăm, nhưng ánh mắt chạm vào người phụ nữ bên cạnh anh, đối phương liền sửng sốt.

Ông mỉm cười nói: “Bạn gái cậu hả?”

Nhϊếp Hội dừng một chút, quay đầu nhìn Liễu Yên, sau đó nói: "Đúng vậy."

Khóe môi Liễu Yên cong lên, cô mỉm cười nhìn anh. Ông chủ nghe vậy liền vội vàng dẫn đường: “Quân nhân mấy anh cũng không dễ dàng gì, quanh năm suốt tháng không về nhà, vì chuyện nước không quan tâm gia đình được, hiếm lắm mới có một cô gái xinh đẹp như vậy theo anh, hôm nay tôi tặng cho anh một con gà thả vườn nhé, cứ coi như là chúc mừng đi.”

Nhϊếp Hội: "Không cần."

“Muốn, muốn anh không muốn nhưng bạn gái anh muốn.” Ông chủ rất nhiệt tình, sắp xếp cho bọn họ ngồi xuống, còn rót nước nóng.

Sau đó gọi người phục vụ món ăn.

Liễu Yên ngồi ở bên cạnh Nhϊếp Hội, chống cằm, trên mặt mang theo nụ cười. Lúc này Nhϊếp Hội đang lau bát cho cô, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa thấp đi vào, vừa vào cửa liền nhìn Nhϊếp Hội lại liếc sang Liễu Yên.

Liễu Yên mỉm cười.

Cô gái không vui, cũng không cười, cô ấy cứ nhìn Nhϊếp Hội, sau đó do dự nói: "Đã lâu rồi anh không đến đây."

Lời này nghe có chút ý tứ gì đó.

Liễu Yên nghiêng đầu nhìn Nhϊếp Hội.

Nhϊếp Hội ngước mắt lên, mặt không biểu cảm nhìn cô gái.

Cô gái hoảng sợ.

Nhϊếp Hội: "Cô nói làm cô ấy hiểu lầm rồi."

Cô gái vội vàng nhìn Liễu Yên, Liễu Yên cười hỏi cô gái: "Anh ấy thường xuyên tới đây? Anh ấy tới đây làm gì?"

Cô gái mím môi.

Lúc này ông chủ bưng trà đi vào, thấy cảnh này, ông vội vàng kéo cô gái lại, cười nói với Liễu Yên: “Bọn họ thường xuyên tới đây ăn cơm, con gái tôi và A Cường quan hệ rất tốt. Có vài lần nghĩ phép, A Cường sẽ đến chơi cùng với con bé."

"Nhưng đội trưởng Nhϊếp không chơi với nó. Điện thoại cũ của anh ai nhìn cũng lắc đầu."

Liễu Yên a một tiếng thật dài.

Ông chủ cười gượng, tức giận đẩy cô gái ra, lẩm bẩm: "Không phải cha đã bảo con ở trong phòng không được ra ngoài sao? Đi, đi thôi."

Hia cha con bước ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại.

Liễu Yên cười nhẹ, quay đầu nhìn Nhϊếp Hội: "Xem ra mỗi lần anh tới, cô gái ấy rất vui vẻ."

Nhϊếp Hội ngước mắt nhìn cô, nói: "Trong kỳ nghỉ, anh chỉ tới đây ăn cơm với chiến hữu, thậm chí anh còn không nhớ mặt cô ấy."

Liễu Yên nheo mắt lại: "Thật sao? Vậy để em hỏi anh, trên mặt cô ấy có một nốt ruồi lệ, nốt đó ở bên trái hay bên phải?"

Nhϊếp Hội cau mày: “Nốt ruồi lệ?”

Anh suy nghĩ một lúc, không biết nốt ruồi lệ của đối phương ở đâu. Nhìn thấy người đàn ông trầm mặc suy nghĩ, Liễu Yên mỉm cười, phụ nữ trên mặt có nốt ruồi lệ thật là hấp dẫn, nhưng cẩu nam nhân này lại không nhớ rõ, Liễu Yên lắc đầu, quơ quơ đôi chân dài

Nhϊếp Hội trầm mặc mấy giây, nói: “Anh không nhớ cô ấy có nốt ruồi lệ.”

Liễu Yên cười nói: "Được em hiểu rồi."

Nhϊếp Hội giơ tay, vén tóc cô ra sau, ngón tay chạm vào dái tai cô: “Nhưng anh biết em ở đây có một cái.”

Có một nốt ruồi nhỏ màu đen.

Liễu Yên hỏi: "Sao anh biết được?"

Nhϊếp Hội không có trả lời, ngón tay chạm vào nốt ruồi nhỏ.

Khóe môi Liễu Yên cong lên, cô cũng không ép anh trả lời. Trong kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, Liễu Yên cảm thấy mình như một người trưởng thành, cô rất phấn khích. Một đêm nọ, khi hai người đang so đáp án ở nhà anh, họ đã hôn nhau, khi đó của sổ đóng chặt, của phòng cũng được khóa trái

Anh dựa người vào bàn.

Giữ cô lại.

Khi tỉnh táo lại, quần áo của anh lộn xộn, dái tai cô nóng bừng, anh hôn liên tục vào nốt ruồi nhỏ của cô. Mang theo một chút kiên nhẫn cùng với một chút mất khống chế của thiếu niên, lúc đó họ nghĩ rằng chặng đường phía trước của hai người còn rất dài, không cần vội vàng, cũng có thể đi tới đích.

Ai biết được, họ chia lìa 6 năm.

Cửa phòng đẩy ra.

Ông chủ bước vào, để bát đĩa lên bàn.

Nhϊếp Hội rút tay ra khỏi dái tai cô, lấy đôi bao tay dùng một lần, xé đôi đùi gà béo nhất để vào bát của Liễu Yên.

Liễu Yên nhấp một ngụm trà, ngửi thấy mùi thơm của thịt gà, cô cũng đeo bao tay vào, cúi đầu ăn.

Thịt gà rất ngọt, nguyên nước nguyên vị.

Ông chủ mỉm cười: “Ăn ngon không?”

Liễu Yên gật đầu: "Không tệ."

"Cô thích là được." Ông chủ nói xong, xoay người đi ra ngoài. Nhϊếp Hội gắp thêm cho Liễu Yên một ít đồ ăn, phần lớn đều là món Liễu Yên thích ăn.

Môi trường ở đây không xa hoa nhưng rất độc đáo. Phòng riêng nhỏ trông không giống phòng riêng ở thành phố, nhìn thoáng qua có thể nhìn thấy ngọn núi ở xa xa, còn có thể thấy gà thả rông chạy nhảy. Trên tường là một vài bức tranh cổ điển. Ăn xong, Liễu Yên lau khóe môi, nhấp một ngụm trà, đứng dậy đi ra ngoài, nhìn về phía con sông đối diện.

Cô châm một điếu thuốc lá.

Nhϊếp Hội trả tiền, đi ra khỏi phòng, thấy cô đứng đó, Liễu Yên thấy anh đi tới, cô mỉm cười đưa điếu thuốc cho anh.

Nhϊếp Hội nhướng mày, một lúc sau mới cúi đầu cắn điếu thuốc.

Nhưng anh không rời đi, anh nhấp một ngụm thuốc, nhìn cô, Liễu Yên mỉm cười nhìn anh, Nhϊếp Hội nhả khói đi rồi hỏi: “Chiều nay anh đưa em đi bắn súng nhé?”

Liễu Yên: "Được."

Cô kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay và liếc nhìn cô gái cách đó không xa. Cô mỉm cười, nhìn đi chỗ khác, giơ tay lên và vuốt thẳng cổ áo anh.

Sau đó, cô mở cổ áo anh, nhìn vào vết sẹo và nói, "Sao anh có nó vậy?"

Nhϊếp Hội: “Tôi có nó khi đi làm nhiệm vụ.”

Liễu Yên gật đầu, đầu ngón tay lướt qua vết sẹo của anh, Nhϊếp Hội giơ tay lên nhặt những chiếc lá rơi khỏi cây rơi vào tóc cô.

Sau đó anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô nói: “Đi thôi.”

Liễu Yên cười nói: "Được."

Sau đó, anh nắm tay cô cùng nhau bước ra xe.

Cô gái theo dõi toàn bộ quá trình với vẻ mặt miễn cưỡng. Liễu Yên nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn trước mặt, thầm nghĩ, trên đường đi của cẩu nam nhân phỏng chừng có rất nhiều đào hoa, chỉ là anh chưa bao giờ để ý tới nó.....