Nghiện

Chương 16-3: Anh hỏi em, trong lòng em có anh không?

Nhϊếp Hội không trả lời.

Ông Nhϊếp vừa giận vừa mừng, ít nhất anh vẫn quan tâm đến ông. Ông Nhϊếp nói: "Đã muộn rồi, con có chuyện tìm lão Lâm sao?"

Nhϊếp Hội: "Dạ."

"Vậy hai người nói chuyện đi." Ông Nhϊếp không lãng phí thời gian, nói xong liền cúp máy. Nhϊếp Hội rũ mắt, cất điện thoại trở lại.

Anh nhìn Lâm Phong Dương, nói: "Đội trưởng, tôi không muốn ông nội biết Liễu Yên đang ở quân khu."

Lâm Phong Dương sửng sốt, cau mày.

Nhϊếp Hội nói: "Hy vọng anh có thể giữ bí mật."

Lâm Phong Dương: "Có chuyện gì vậy?"

Nhϊếp Hội: "Ông nội không đồng ý."

Lâm Phong Dương càng sốc hơn.

Ông Nhϊếp vốn là người cởi mở như vậy mà vẫn không đồng ý? Hắn nhìn Nhϊếp Hội nói: "Nói cho tôi biết, cậu với cô ấy......?"

Nhϊếp Hội: "Tôi mê cô ấy."

Lâm Phong Dương: "......."

Cố Viêm và những người khác bắt đầu huấn luyện vào ngày hôm sau, họ được huấn luyện bởi những người có trình độ nhất định, vì đó là vấn đề danh dự của quân đội, không ai bất cẩn, họ làm điều đó như một nhiệm vụ. Dù hai biên kịch đã viết xong kịch bản nhưng vẫn cần chỉnh sửa một số chi tiết dựa trên tình hình thực tế.

Bộ phận hậu cần chuyên trách tiếp đãi các cô.

Hoàng Vân và đạo diễn Lưu bận rộn xem họ tập luyện. Ngược lại, nhà sản xuất Liễu Yên lại khá nhàn rỗi. Cô nhàn rỗi trong tất cả khâu của bộ phim này, từ khi bắt đầu chuẩn bị cho đến khi tuyển diễn viên, đều do đạo diễn Lưu và Hoàng Vân chuẩn bị.

Cô hiếm khi tham gia.

Lần này tới đây ngoại trừ giải sầu còn có một lý do hết sức rõ ràng.

Nhϊếp Hội cũng rất bận rộn, anh ngoại trừ đang huấn luyện chiến đấu cũng là đang huấn luận chiến dấu, ngoài việc ăn uống, thỉnh thoảng Liễu Yên mới gặp anh, nhưng chỉ là vội vàng, đôi khi không ngồi cùng bàn.

Liễu Yên không có ý kiến

gì, nhanh chóng tìm thấy chút thú vị, cô cũng đi xem bọn họ luyện tập, nhìn Cố Viêm phá kỷ lục hết lần này đến lần khác.

Cũng khá thú vị.

Trong thời gian rảnh rỗi trong ngày, Cố Viêm thi chống đẩy với ba diễn viên nam khác, Liễu Yên và Hoàng Vân ngồi trên ghế dùng điện thoại ghi lại.

Hai người cười cược xem ai sẽ thắng.

Hoàng Vân nói: "Chị cược Giang Mậu."

Liễu Yên cười nói: “Vậy em cuợc Cố Viêm.”

Hoàng Vân: "Bao nhiêu cái?"

Liễu Yên: “Năm mươi.”

Hoàng Vân cười nói: "Vậy chị cũng năm mươi."

Hai người đang so tài khiến hai người cảm thấy bất lực. Giang Mậu liếc nhìn Liễu Yên, mặt đỏ bừng, cố gắng giành chiến thắng.

Phía sau Liễu Yên, có người lặng lẽ bước tới, trong đó có một người đàn ông cao lớn cầm chiếc mũ quân đội, mặt mày nghiêm nghị.

Anh nhìn người phụ nữ đang cười, sau đó đội chiếc mũ quân đội lên, nhận chiếc đồng hồ bấm giờ từ tay chỉ đạo viên, bước tới, im lặng đứng bên cạnh Liễu Yên.

Hoàng Vân dựa vào người Liễu Yên thấp giọng nói: "Tại sao chị cảm thấy anh trai Giang Mậu rất cố gắng luôn ấy?Hay em cũng cược cho cậu ấy đi, nếu không cậu ấy sẽ buồn lắm." ."

Liễu Yên xem video, hỏi: "Có sao?"

Cô mỉm cười thu đôi chân dài lại nói: "Anh Giang Mậu, anh cũng cố gắng nhé? Em cược anh năm mươi cái nhé?"

Mặt Giang Mậu hơn, anh ấy thực sự đang làm việc rất chăm chỉ. Ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sự ngượng ngùng của anh ta, Liễu Yên cười khúc khích, Hoàng Vân thì thầm: "Em đúng là đào hoa, đi đến đâu cũng có đàn ông theo đuổi."

Liễu Yên cười không nói gì.

Giang Mậu càng gắn sức hơn, trong khi người đàn ông đứng cạnh Liễu Yên im lặng nhìn đồng hồ bấm giờ, nhìn Giang Mậu. Tay Giang Mậu bắt đầu run lên, anh ta tựa hồ nhận ra được điều đó. Anh ta ngước mắt lên, thứ hiện lên trước mắt là một bộ quân phục huấn luyện chiến đấu, lên trên là xương hàm sắc bén, lên cao hơn, nhìn thấy mũi người đàn ông trước mặt.

Sau đó.

Nhϊếp Hội ngước mắt lên.

Đối diện với ánh mắt của Giang Mậu.

Giang Mậu sửng sốt, hai tay lập tức buông lỏng, ngã xuống đất.

Nhϊếp Hội: "Năm mươi cái, còn xa lắm."

Giọng anh trầm, mọi người có mặt đều nhìn sang, ai cũng nhận ra anh. Liễu Yên cũng quay người lại.

Nhϊếp Hội không nhìn cô, anh đi tới, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cánh tay Giang Mậu, giơ lên

nói: "Tiếp đi, cứ tiếp như vậy."

Giang Mậu vô cùng mệt mỏi, còn phải giơ tay lên, anh ta chống một cái là ngã xuống, nhưng Nhϊếp Hội vẫn lạnh lùng yêu cầu anh ta tiếp tục, Giang Mậu: "...."

Chu Vũ Cường mới rửa mặt, trên mặt đầy nước, chạy tới nhìn thấy tình huống này liền nói: "Đáng chết, đội trưởng chỉ cần ra tay, anh lập tức coi như bỏ."

Giang Mậu: "..."

Ngay cả Cố Viêm bên cạnh cũng dừng lại. Hoàng Vân ho vài lần. Liễu Yên dừng lại nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trên mặt đất, ôi một tiếng

Nhϊếp Hội dừng lại.

Mọi người đồng loạt nhìn Liễu Yên.

Nhϊếp Hội cũng ngước mắt nhìn cô.

Liễu Yên nói: “Đã đến giờ nghỉ giải lao rồi, đội trưởng Nhϊếp.”

Nhϊếp Hội đặt tay lên đầu gối của mình, nhìn cô rồi đứng dậy đưa đồng hồ bấm giờ cho chỉ đạo viên. Sau đó, anh quay người và đi về phía tòa nhà ký túc xá.

Sắc mặt lạnh lùng.

Khí thế áp đảo.

Giang Mậu được tự do, thở hồng hộc, nằm xuống đất không quan tâm đến hình tượng. Chu Vũ Cường vội vàng đuổi theo đội trưởng của mình, trước khi rời đi còn gọi cho Liễu Yên: "Xin chào chị dâu, tạm biệt chị dâu."

Liễu Yên nhướng mày, cười nói: "Cậu gọi nhầm rồi."

Chu Vũ Cường chào rồi trực tiếp rời đi.

Hoàng Vân dựa vào vai Liễu Yên, “Anh ấy ghen tị.”

Liễu Yên: "Ồ?"

Hoàng Vân va vào vai cô, Liễu Yên cười lớn, nhìn bóng lưng của người đàn ông đang bước đi.

Giang Mậu bị tra tấn nặng nề, cảm thấy thân người sắp bị hư rồi. Cố Viêm đỡ anh ta đứng dậy, mặt trời lặn, huấn luyện đến đây kết thúc. Huấn luyện viên cho bọn họ xem thành tích ngày hôm nay, nói: "Không tệ, càng ngày càng tiến bộ. Bước tiếp theo sẽ huấn luyện chuyên sâu hơn, rất có thể sẽ gặp dội trưởng Nhϊếp."

Anh cố ý liếc nhìn Giang Mậu.

Giang Mậu sửng sốt.

Chết tiệt, nhìn tôi làm gì.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối. Hoàng Vân nắm tay Liễu Yên đi đến nhà ăn, trùng hợp thay, vừa bước vào cửa, cô đã nhìn thấy Nhϊếp Hội đang ngồi ở một trong những chiếc bàn, khi nghe thấy bọn họ đi vào, anh cũng không thèm giơ mắt lên nhìn. Hoàng Vân liếc nhìn Liễu Yên, khóe môi Liễu Yên nhếch lên, cô không để ý đến anh, ngồi vào bàn khác.

Xong buổi tối.

Nghỉ ngơi một lúc rồi lại tập luyện, nhưng đêm nay dường như mọi người đều đã nghỉ ngơi, Liễu Yên không hỏi han gì, ăn tối xong cùng Hoàng Vận rời đi, chuẩn bị đi dạo. Hoàng Vận nhận được cuộc gọi từ con gái. Cô vội vàng quay lại ký túc xá để video call của con gái, Liễu Yên đi đến khoảng đất trống thoáng đãng phía sau ký túc xá, tìm một chỗ ngồi xuống, châm một điếu thuốc mỏng, rồi đưa lên môi, mùi bạc hà xộc thẳng vào cổ họng.

Một người đàn ông cao lớn đi vòng quanh góc ngoặt, anh không đến gần Liễu Yên chỉ dựa vào tường, khoanh tay im lặng nhìn xuống cô.

Liễu Yên cất điện thoại di động, kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, đứng dậy quay người lại, đối diện với ánh mắt của người đàn ông đang đứng, Liễu Yên mỉm cười nói: “Dạo này anh bận lắm à?”

Nhϊếp Hội: "Ừ."

Liễu Yên bước lên bậc thang, đi đến trước mặt anh, cô ngẩng đầu lên, cong môi: “Anh mệt à?”

Nhϊếp Hội không trả lời.

Liễu Yên giơ tay sờ lên lông mày của anh, “Rất mấy lần em cảm thấy anh đang đứng ở cabin nhìn em... .”

Nhϊếp Hội không nói gì.

Anh đột nhiên ôm eo cô, quay người lại, nắm lấy bàn tay cô đang chạm vào lông mày anh rồi ấn vào tường, cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô.

"Tôi hỏi em, trong lòng em có tôi không?"

Liễu Yên dựa vào tường, nhướng mày: "Anh hỏi câu gì ngu ngốc vậy?"

Nhϊếp Hội chỉ nhìn cô, mắt nheo lại, hai tay ôm chặt eo cô. Liễu Yên vẫn cầm điếu thuốc trên tay, không thể chạm vào anh.

Cô nâng cằm lên, nhìn anh.

Tại lúc này.

Điện thoại của Liễu Yên vang lên, rất vang ở nơi yên tĩnh này. Liễu Yên dừng lại, hỏi anh: “Anh có thể hút thuốc không?”

Nhϊếp Hội không trả lời.

Liễu Yên không để ý nữa, cô đưa điếu thuốc vừa hút lên môi anh, anh dùng ánh mắt thật sâu nhìn cô, khẽ hé đôi môi mỏng, cắn điếu thuốc. Liễu Yên lấy điện thoại di động ra, người gọi đến là Lâm Bùi, cô thấy tay mình bị áp vào tường bị ấn chặt hơn một chút.

Cô nhìn anh.

Sau đó, cô trả lời cuộc gọi.

Lâm Bùi ở đầu bên kia hỏi: "Cô đã đi đâu vậy?"

Liễu Yên: "Công tác."

"Sao cô không nói với tôi là cậu đi công tác? Hôm nay tôi đến nhà tìm cô. Khi ông nội hỏi, tôi rất bối rối."

Liễu Yên cau mày nói: "Sao anh không thông minh hơn lên chút nữa? Hơn nữa, anh đến lúc tôi đang vắng làm chi?"

Lâm Bùi khịt mũi: "Giá của đường đua đó lại tăng. Tôi gửi email cho cô nhưng cô không trả lời, cô cũng không trả lời trên WeChat. Cô đang làm gì vậy?"

Liễu Yên: “Tăng thì tăng, chơi một ván cho nó xuống là được.”

Lâm Bùi: “Vậy sao cô không nói sớm, Wechat cũng không trả lời?”

"Tín hiệu không tốt."

"Cô đã đi đâu vậy?" Lâm Bùi hét lên, giọng anh ta có chút ủy khuất. Liễu Yên nhướng mày: "Tôi đâu cần cái gì cũng báo cáo với anh, tôi cúp máy đây."

Lâm Bùi: "..."

Liễu Yên cúp máy, sau đó ngước mắt nhìn Nhϊếp Hội, Nhϊếp Hội cũng nhìn cô, buông cô ra, ngậm điếu thuốc ngồi xuống bậc thang.

Liễu Yên đứng tựa vào tường một lúc, nhìn anh nhả điếu thuốc ra, dùng ngón tay mảnh khảnh búng nhẹ.

Cô cất điện thoại lại vào túi quần.

Vài giây sau.

Bước tới, đến gần anh, cúi xuống, nghiêng người, chặn đôi môi mỏng của anh.

Nhϊếp Hội bất ngờ.

Nâng cằm lên một chút để chủ thụ động sang chủ động.

Hôn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Trong chuyện này, có lần một ắt có lần hai. Anh không còn quan tâm đến mối quan hệ hay thân phận của hai người nữa. Hôm nay Liễu Yên mặc áo sơ mi, cổ hơi hở, Nhϊếp Hội có thể cảm giác được khi anh ôm cổ cô, ngón tay Nhϊếp Hội nhẹ nhàng kéo cổ áo của cô lại, để phong cảnh hữu tình bên trong của cô không lộ ra ngoài.