Đức Trinh hoàng đế Đại Chu đăng cơ, lấy niên hiệu là Xương Nghiệp.
Thời tiên đế trải qua mấy chục năm chiến tranh chinh phạt Cao Lâu Lệ, lại thêm trước đó vài năm sông Hoài vỡ đê, lũ lụt bất thình lình gần như nhấn chìm một nửa quốc thổ Đại Chu, làm cho Đại Chu trải qua mấy năm cực kỳ gian khó.
Cũng may tân đế rốt cục kế vị .
Thật ra từ năm năm trước, khi tiên đế lâm bệnh nằm liệt trên giường, tân đế đã lấy thân phận thái tử mà giám quốc. Khi đó hắn mặc kệ lời khuyên của quần thần, rút quân đội ra khỏi Cao Câu Lệ, dù sao thì mấy năm chinh phạt cũng không thuần phục được Cao Cao Lệ, trong nước lại thi hành khoan chính, nghỉ ngơi lấy sức.
Trong năm năm này thời tiết cũng rất tốt, mưa thuận gió hòa vì thế quốc lực đã được phát triển đáng kể.
Cuối năm trước, tiên đế bệnh nặng suốt năm năm cuối cùng cũng nhắm mắt xuôi tay, thái tử giám quốc cuối cùng cũng đăng cơ, thần dân Đại Chu quốc rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Tân đế chắc là sẽ tốt hơn?
Sáng tháng năm, thời tiết rất tốt, ánh mắt mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, bên ngoài kinh thành Trường An, một hàng mười tám con ngựa cao to đang phóng như bay trên đường, roi ngựa vun vυ't làm người đi đường cuống quýt né tránh.
“Ngựa nhà ai vậy? Chạy nhanh như thế?”
Người qua đường chỉ vào đám người đã chạy xa, tò mò hỏi.
Có người kiến thức rộng rãi, nhân dịp này mà khoe khoang: “Các ngươi chắc không biết rồi. Ta nhận ra đám người kia, người đi đầu là một trong hai đại muối thương lớn nhất thành Trường An chúng ta, Đỗ viên ngoại Đỗ Tiên Thành. Mùa đông năm trước gió tuyết rất lớn, làm sụp đổ rất nhiều ngôi nhà trong kinh thành, Đỗ viên ngoại cùng đồng hương của hắn là Tiêu viên ngoại đã phát cháo ở ngoài thành, cứu sống vô số người. Thánh thượng ghi nhận tấm lòng của bọn họ nên đặc biệt ban cho bọn họ làm viên ngoại, một chức quan nhàn tản, nếu không làm sao hai đại muối thương lại được gọi là viên ngoại.”
Nghe nói là Đỗ Tiên Thành đỗ viên ngoại, rất nhiều người đều bừng tỉnh đại ngộ, đều giơ lên ngón tay cái tán dương.
---------
“Giá!” Đỗ Tiên Thành ra sức ra roi thúc ngựa, hận không thể chắp cánh bay về nhà ngay lúc này.
“Đỗ đại ca, lập tức sẽ về nhà, không cần hành hạ ngựa như vậy đâu.” Một tùy tùng bên cạnh thấy Đỗ Tiên Thành quất ngựa như vậy liền lên tiếng
“Ngươi cũng không phải không biết? Đỗ đại ca đang rất nóng lòng mà, hôm nay là ngày đại tiểu thư chọn đồ vật đoán tương lai, Đỗ đại cao sao không sốt ruột cho được.”
Cả đám cười ầm lên, tiếng cười át cả tiếng vó ngựa.
Đỗ Tiên Thành thấy các huynh đệ cười đùa, khóe miệng cũng cong lên, tâm tình cũng thả lỏng hơn. Hắn là một nam tử thân hình cao lớn, mày kiếm mắt sáng nhưng giữa mi tâm có chút sát khí, vừa nhìn thì biết là người đã từng ở trong quân ngũ, đã từng gϊếŧ người.
Đỗ Tiên Thành ghìm ngựa, quay đầu nói: “Chuyến đi Giang Nam này mọi người thu hoạch cũng không tệ, đến tham gia tiệc trước rồi hãy về nhà có được không?”
Tùy tùng của Đỗ Tiên Thành đa phần đều là huynh đệ cùng ở trong quân với hắn năm đó, mà hắn cũng chưa từng đối đãi với bọn họ như người ngoài.
Năm đó tiên đế chinh phạt Cao Lâu Lệ, tòng quân đều là những người đàng hoàng, gia thế trong sạch, xuất thân tốt. Nhưng qua mấy năm chinh chiến, đám người này lớp chết lớp bị thương, suýt chút nữa đã làm ảnh hưởng tới nền tảng lập quốc của Đại Chu.
Đám bọn họ may mắn sống sót trở về, cho nên rất quý trọng cuộc sống an bình hiện tại, liền ồn ào đáp. “Đại tiểu thư chọn đồ vật đoán tương lai, chúng ta đương nhiên muốn đi, đại ca yên tâm.”
Tiếng vó ngựa vang lên không ngừng nghỉ, cho tới khi đến trước một cửa viện rộng lớn, trên cửa là bảng hiệu sơn đen thϊếp vàng, đề hai chữ Đỗ trạch to tướng. Trước cửa tập trung rất nhiều xe ngựa, cỗ kiệu, đều là của khách đến dự tiệc.
---------
Hôm nay Đỗ Hằng Sương, đích trưởng nữ của Đỗ Tiên Thành tròn một tuổi, theo lệ thường thân bằng quyến thuộc sẽ đến tham dự lễ chọn đồ vật đoán tương lai.
Ở thành Trường An, chọn đồ vật đoán tương lai là việc rất quan trọng với một đứa nhỏ. Có câu ba tuổi xem lão, một tuổi là thời điểm có thể thông qua việc chọn đồ vật để đoán trước vận mệnh cả đời.
Đỗ Tiên Thành nghỉ tới tiểu nữ nhi phấn nộn, trong lòng như có nước ấm chảy qua, mím môi cười khẽ, cùng chúng tùy tùng đi vào trong.
“Lão gia đã trở lại!” Hạ nhân trông coi ngựa vừa giúp bọn họ dẫn ngựa, vừa sai người đi báo tin: “Mau vào báo với phu nhân, lão gia đã về.”
Đỗ gia là muối thương, không thiếu bạc, nhà này cũng mới mua được vài năm, đình đài lầu các, hoa cỏ cây cối bên trong đều do chủ nhân trước để lại, đình viện cao rộng, u tĩnh thanh nhã, không có cảm giác của nhà giàu mới nổi.
Phòng khách hậu viện là nơi để đại tiểu thư Đỗ Hằng Sương chọn đồ vật đoán tương lai, bốn bức bình phong sơn thủy dùng làm ngăn cách, nam ở phía trước, nữ ở phía sau.
“Phu nhân, lão gia đã về, nói rất nhanh sẽ tới đây.” Một tiểu nha hoàn bảy, tám tuổi tươi cười chạy vào báo tin.
Phương Vũ Nương, thê tử của Đỗ Tiên Thành vốn xuất thân nhà nghèo nhưng dung nhan rất xinh đẹp, thoạt nhìn thấy yếu đuối, thực ra tính tình rất mạnh mẽ, xử lý việc nhà đâu ra đó, chưa từng làm Đỗ Tiên Thành lo lắng.
“Lão gia nói hôm nay trở về xem Sương nhi chọn đồ vật đoán tương lai thì nhất định sẽ về, ta tin chàng.”
Phương Vũ Nương mỉm cười, đứng lên nói với các vị phu nhân bên cạnh: “Mọi người đến tiền thính ngồi chơi đi, ta đi mang Sương nhi đến”.
Long Hương Diệp vốn có giao tình tốt với nàng cũng đứng lên cười nói “Ngươi mau đi đi, ta cũng đi nói với lão gia của ta một tiếng, cho hắn khỏi lo”.
Trượng phu của Long Hương Diệp chính là đồng hương trong quân ngũ cũng là bạn sinh tử chi giao của Đỗ Tiên Thành. Sau khi hai người xuất ngũ thì cùng nhau buôn muối, chỉ mới năm năm đã tạo thành sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, gia tài bạc triệu. Sau khi hai người thành thân thì hai nhà cũng trở nên thân thiết với nhau.
“Cập nhi, có muốn đi xem muội muội với ta không?”
Phương Vũ Nương cúi người nói với một tiểu nam hài bên cạnh Long Hương Diệp. Hắn là Tiêu Sĩ Cập, trưởng tử của Long Hương Diệp, năm nay mới bốn tuổi, bộ dáng giống y chang phụ thân, có thể thấy được sau này trưởng thành cũng sẽ là một mỹ nam tử.
Tiểu hài tử ngày thường đáng yêu, nhóm người lớn rất thích trêu chọc hắn.
Tiêu Sĩ Cập nhíu mày, né tránh sau người Long Hương Diệp.
“Không muốn đi sao? Nhưng Sương nhi sẽ khóc vì Sĩ Cập ca ca không chịu nhìn nàng…” Phương Vũ Nương cố ý làm ra vẻ đau lòng, còn dùng khăn tay giả vờ lau nước mắt.
Tiêu Sĩ Cập chỉ là một tiểu hài tử, làm sao phân biệt được thật giả, thấy thế liền chạy tới, kéo váy Phương Vũ Nương, lớn tiếng nói: “Phương thẩm thẩm đừng khóc, ta sẽ đi xem Sương nhi, ta đi xem Sương nhi”.
Phương Vũ Nương nhìn về phía Long Hương Diệp, trưng cầu ý kiến.
Long Hương Diệp mỉm cười gật đầu, “Đi thôi, cùng Phương thẩm thẩm đi xem Sương nhi muội muội.”
Phương Vũ Nương liền mang Tiêu Sĩ Cập cùng một đám nha hoàn, bà tử rời đi.
Trong phòng khách cũng có người dẫn theo nhi tử, nữ nhi nhưng quan hệ không bằng Tiêu gia, vì thế cũng không ai ghen tỵ. Quan hệ thế nào thì đối đãi thế đó, bọn họ cũng không rảnh để làm chuyện dư thừa. Mà ai nấy đềubiết, Đỗ Tiên Thành và Tiêu Trường Sinh tuy không phải thân huynh đệ nhưng quan hệ còn thân thiết hơn thân huynh đệ. Cho dù là quan hệ giữa bọn họ hay quan hệ của Long Hương Diệp và Phương Vũ Nương cũng đều tốt hơn người ngoài nhiều.
Nhũ mẫu của Đỗ Hằng Sương là Khưu thị, tuổi tác tương đương với Phương Vũ Nương, tuy dung mạo không bằng nhưng cũng mi thanh mục tú, hơn nữa làm nhũ mẫu quan trọng nhất là thân thể khỏe mạnh, nhân phẩm đoan chính. Khưu thị đang ôm trong lòng một bọc tã trẻ con đỏ thẩm, nhẹ nhàng hát ru, đi lòng vòng trong phòng.
-----------
Tiêu Sĩ Cập thính tai, phát hiện xen giữa câu hát ru của Khưu thị là thanh âm rì rầm như mèo kêu. Hắn không biết người khác nghe thấy thì sao, nhưng hắn cảm thấy uất thϊếp vô cùng, thanh âm này lọt vào tai hắn lại như ngàn sợi tơ đi vào lòng hắn, quấn quanh tim hắn không rời đi. Tiêu Sĩ Cập nhịn không được kiễng chân, muốn nhìn xem trẻ em sơ sinh phát ra thanh âm như tiếng mèo con kêu có bộ dáng thế nào.
Thấy chủ mẫu tiến vào, Khưu thị hơi khom gối hành lễ.
“Phu nhân, đại tiểu thư vừa tỉnh, hơi quấy đang phải dỗ”.
Phương Vũ Nương vẻ mặt yêu thương tiếp nhận Đỗ Hằng Sương: “Sương nhi, có phải là nhớ phụ thân hay không? Sương nhi yên tâm, phụ thân đã về.”
Đỗ Hằng Sương vẫn nhắm hai mắt lại rầm rì.
Tiêu Sĩ Cập tò mò nhìn đứa trẻ phốn nộn trắng trẻo hỏi: “Đây là Sương nhi muội muội.”
Phương Vũ Nương gật đầu, cúi người xuống cho Tiêu Sĩ Cập nhìn.
“Sương nhi, chào Sĩ Cập ca ca đi.”
Đỗ Hằng Sương ngáp một cái, không thèm để ý tới.
Tiêu Sĩ Cập nhìn thấy khuôn mặt mũm mĩm của nàng, nhịn không được đưa đầu ngón tay chọt chọt. Mềm mại co giãn,so với bánh bao còn mềm hơn.
Đỗ Hằng Sương bị chọt, không thoải mái, nhíu mày, ngoác miệng chực khóc.
“Sương nhi, Sương nhi ở đâu, để cho ta nhìn Sương nhi nào.” Đỗ Tiên Thành chưa thấy hình đã nghe tiếng.
Đỗ Hằng Sương nghe tiếng Đỗ Tiên Thành liền mở to mắt, nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh
Phương Vũ Nương tiến lên đón tiếp: “Lão gia về sớm vậy, Sương nhi, đến, kêu phụ thân đi.”
Đỗ Tiên Thành tiếp nhận Đỗ Hắng Sương từ tay Phương Vũ Nương: “Nặng hơn nhiều nha, tiểu nha đầu này ngày thường đã rất nặng rồi”
Đỗ Hằng Sương mở to mắt, ngửa đầu nhìn Đỗ Tiên Thành, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
“Ah, đại tiểu thư rốt cuộc cười rồi, thì ra là đại tiểu thư nhớ phụ thân.” Nhũ mẫu Khưu thị lên tiếng.
Phương Vũ Nương cũng mỉm cười: “Tiểu nha đầu này thực biết cách lấy lòng người, ta dỗ thế nào nàng cũng không cười, chàng vừa đến, nàng liền cười.”
Đỗ Tiên Thành hôn Đỗ Hằng Sương một cái “Khuê nữ ruột thịt của ta, đương nhiên là thấy ta liền cao hứng rồi.”
Nhìn thấy Tiêu Sĩ Cập đứng bên cạnh Phương Vũ Nương liền hỏi “Sĩ Cập, sao ngươi lại ở đây? Cha nương ngươi đâu?”
“Đỗ thúc, cha nương ta đều đang ở phòng khách chờ xem Sương nhi muội muội chọn đồ vật đoán tương lai.” So với Phương Vũ Nương hay trêu chọc hắn, Tiêu Sĩ Cập thích Đỗ Tiên Thành đối đãi với hắn như người lớn hơn.