Người Chăn Vịt Nhỏ Ốm Yếu

Chương 3

Sáng sớm hôm sau, công ty bảo tôi trở về giải quyết scandal của Chu Phùng Di.

Không khéo, tôi vừa tới liền gặp Đường Nguyệt Như.

Đại khái là Chu Phùng Di không nỡ để cô ta ở một mình, liền đưa cô ta đi theo.

Cô ta vừa thấy tôi liền xin lỗi: "Chị Ấu Vi, tối hôm qua thật xin lỗi, em uống nhiều rồi đăng weibo lung tung, Phùng Di cũng ầm ĩ theo em, gây thêm phiền toái cho chị."

"Em đã nói với anh ấy, chỉ biết quan tâm đến em, một chút cũng không biết suy nghĩ cho chị, đại thẳng nam, thật ngốc."

"Những người trên mạng nói chuyện thật khó nghe, nói cái gì chị chỉ là thế thân của em, quả thực rất buồn cười."

"Bọn họ cũng không biết, em rất muốn cảm ơn chị, thay em chiếu cố Phùng Di nhiều năm như vậy..."

Cô ấy cười ngọt ngào với tôi.

Tôi cũng cười với cô ấy: "Tôi là vợ của Chu Phùng Di, vợ chăm sóc chồng, làm gì cần người ngoài cảm ơn."

"Ngược lại, tối hôm qua em bị người ta mắng tiểu tam, ngàn vạn lần đừng để trong lòng nha."

Sắc mặt Đường Nguyệt Như liền thay đổi.

Cô ta liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, đột nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi.

Cười nói: "Chị Ấu Vi, chị đeo nhẫn cưới của em, nên trả lại cho em rồi nhỉ."

Cô ta nói xong liền kéo tay tôi, tôi bực mình, vung cánh tay lên, không cẩn thận quơ vào mặt cô ta.

Đường Nguyệt Như đột nhiên vung túi đánh về phía tôi, kim loại trên túi cào vào trán tôi khiến tôi chảy m.á.u.

Cô ta dùng rất nhiều lực, nện đến mức tôi cảm giác lỗ tai của mình ù đi.

Tôi giơ tay định đánh lại, lại bị người từ phía sau túm lấy cổ tay.

Chu Phùng Di đột nhiên xuất hiện, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tống Ấu Vi, cô dám động vào cô ấy thử xem."

Chờ tôi quay đầu lại, hắn nhìn thấy máu trên mặt tôi, ngẩn người, nhíu mày nhìn về phía Đường Nguyệt Như, hỏi: "Em đánh?"

Đường Nguyệt Như nước mắt lưng tròng lắc đầu nói: "Phùng Di, là chị ấy mắng em là tiểu tam, còn muốn đánh em, lúc em né tránh chị ấy, túi xách mới quơ trúng chị ấy, em không phải cố ý, em xin lỗi!"

Cô ta vừa khóc, Chu Phùng Di liền đau lòng.

Nghe cô ta nói như vậy, Chu Phùng Di xoa xoa đỉnh tóc cô ta, nói cô ta làm rất tốt.

"Ai đánh em thì em cứ đánh lại, có tôi ở đây, em không cần xin lỗi bất luận kẻ nào."

Đột nhiên tôi rất hâm mộ Đường Nguyệt Như.

Thật ra, tôi cũng rất thích khóc, nhưng người đau lòng cho tôi, đã không còn nữa.

Chị Dương người đại diện nhìn không nổi nữa, chỉ vào tôi hét lên với Chu Phùng Di: "Đây mới là vợ cậu! Chu Phùng Di, mắt cậu mù à? Ôm trà xanh không buông tay!"

"Ấu Vi có điểm nào kém Đường Nguyệt Như?"

"Cậu quên rằng cậu nói muốn có con với Ấu Vi rồi sao? Cậu quên cậu nói ở bên Ấu Vi mới có cảm giác gia đình rồi sao? Bây giờ cậu tổn thương cô ấy như vậy, cậu xác định sau này cậu sẽ không hối hận?"

Tôi vô thức sờ sờ bụng.

Trong cơ thể tôi đang có một sinh mệnh vừa mới nảy mầm.

Chu Phùng Di cười, nhẹ nhàng liếc qua tôi, không mang theo một tia tình cảm, bình tĩnh mở miệng.

"Có lẽ tôi từng thích Tống Ấu Vi, nhưng Nguyệt Như đã trở lại."

"Tống Ấu Vi, Lý Ấu Vi, Vương Ấu Vi gì cũng phải đứng sang một bên cho tôi."

Trước kia, Chu Phùng Di có lẽ chỉ thích tôi thoáng qua một cách hời hợt.

Hiện tại, Đường Nguyệt Như đã trở lại, hắn muốn đi yêu cô ta.

Tôi tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út xuống, chiếc nhẫn không thuộc về tôi, trả lại cho Chu Phùng Di.

Chu Phùng Di nụ cười chậm rãi lạnh xuống.

Trầm mặc một lát, hắn đưa tay ra nhận.

Chị Dương giữ chặt tôi, nhìn bụng tôi, nháy mắt với tôi.

"Ấu Vi, em đừng ngốc, em đã..."

Đường Nguyệt Như ngắt lời cô ấy, đưa tay đoạt lấy chiếc nhẫn kia.

Cô ta đeo nhẫn lên tay mình, phát hiện vòng nhẫn hơi nhỏ.

Nụ cười của cô ta hơi đọng lại, giơ tay ném nhẫn vào thùng rác.

Cô ôm cánh tay Chu Phùng Di làm nũng: "Quên đi, anh cũng đừng tức giận vì em, nhẫn người phụ nữ khác đeo qua em ngại bẩn, em không cần."

Chu Phùng Di không để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm tôi, trầm giọng hỏi: "Cô làm sao vậy?"

Tôi nhàn nhạt liếc hắn một cái, xoay người rời đi.

Chu Phùng Di.

Tôi có thai, hắn không cần phải biết.