Người Chăn Vịt Nhỏ Ốm Yếu

Chương 4

Chu Phùng Di là một người cực kỳ nhạy cảm.

Ám chỉ của chị Dương rõ ràng như vậy, tôi nghĩ hắn ta có lẽ đã đoán được bảy tám phần.

Tôi uống thuốc một thời gian dài nên sức khỏe không tốt, sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, lần mang thai này là ngoài ý muốn, nên bác sĩ đã đề nghị tôi bỏ đứa bé.

Tôi cũng không muốn vì đứa bé này mà tiếp tục dây dưa với Chu Phùng Di.

Trước khi p.h.á t.h.a.i, tôi dọn ra khỏi nhà để tránh gặp hắn, tránh cho hắn gây phiền phức cho tôi.

Tuy rằng, Chu Phùng Di có lẽ căn bản cũng không quan tâm.

Hắn cũng không có tìm tôi, vẫn đang sống tốt cuộc sống của mình.

Chị Dương gửi cho tôi một đoạn video.

Tại một buổi đấu giá, Chu Phùng Di tặng cho Đường Nguyệt Như một chiếc nhẫn kim cương hoa lệ, Đường Nguyệt Như cười vui vẻ nhào vào trong ngực của hắn.

Trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Phải, sao tôi quên được.

Chu Phùng Di đã nói, Đường Nguyệt Như đã trở lại.

Bất kể là Tống Ấu Vi, hay là con của Tống Ấu Vi, đều phải đứng sang một bên.

Tốt thôi.

Một ngày trước khi phẫu thuật, tôi đột nhiên cảm thấy bất an.

Nhớ lại trước khi mẹ tôi qua đời, chiếc b.ù.a Phật Ngọc bà xin cho tôi vẫn còn để trong két sắt ở nhà, tôi định quay về lấy một chuyến.

Về đến nhà mới phát hiện, mật khẩu cửa đã bị người ta đổi lại.

Tôi đứng trước cửa nhà mình mà không vào được, đột nhiên cảm thấy rất chật vật.

Kìm nén cơn tức giận, tôi gọi điện thoại cho Chu Phùng Di.

Người nghe điện thoại lại là Đường Nguyệt Như.

Cô ta mở miệng cười đắc ý: "Chị Ấu Vi, hôm nay là sinh nhật em, Phùng Di nhất quyết muốn dẫn em đi chờ mưa sao băng, tối nay bọn em không về."

"Lúc trước em đã nói với anh ấy là đôi tình nhân nếu cầu nguyện dưới sao băng sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, không ngờ anh ấy còn nhớ, em rất vui."

"Nhưng mật khẩu cửa em không có cách nào cho chị biết được, dù sao hai người bọn em không ở nhà, chị là người ngoài đi vào cũng không thích hợp..."

Tôi cúp máy.

Mở khóa mật khẩu và nhập ngày hôm nay vào.

Cửa mở rồi.

Mật mã là sinh nhật Đường Nguyệt Như.

Trong nhà, dấu vết cuộc sống của tôi đã bị xóa sạch hoàn toàn.

Ảnh cưới của tôi và Chu Phùng Di trên tủ TV, đổi thành ảnh chụp chung của hắn và Đường Nguyệt Như.

Năm ấy bọn họ còn rất ngây ngô, Chu Phùng Di ôm Đường Nguyệt Như, cười rất hạnh phúc.

Mấy chậu hoa tôi trồng đều bị người ta ném cả hoa lẫn chậu, thư phòng của tôi cũng biến thành phòng đàn dương cầm của Đường Nguyệt Như.

Tôi ngẩn người, chạy vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, bên trong chứa đầy một loạt áo ngủ ren gợi cảm, không phải của tôi.

Két sắt đặt ở phía dưới cùng, sau khi ấn dấu vân tay, tôi lấy hết trang sức, tiền mặt, tài liệu bên trong ra.

Nhưng tôi thế nào cũng không tìm thấy, chiếc Phật Ngọc mà mẹ tôi để lại cho tôi.

Đó là thứ duy nhất mẹ tôi để lại cho tôi.

Đường Nguyệt Như cũng biết.

Thế mà cô ta vứt nó đi.