Ta còn chưa ra đời đã không có cha, vừa ra đời đã mất nương, là Vương ma ma cùng hầu hạ với nương trong viện đã nhận nuôi ta.
Nương ta vốn là nha hoàn thông phòng của Tiêu lão gia, nhưng lại có quan hệ bất chính với hộ vệ trông cửa trong viện.
Sau khi biết được sự tồn tại của ta, cha ta lập tức chạy trốn, nương ta vốn phải bị ngâm l*иg heo, cuối cùng vẫn là Tiêu phu nhân từ bi, cho phép người sinh ta ra sau đó mới tự v.ẫn.
Ta có tên, cái tên này là do mẹ ta trước lúc lâm chung đặt cho ta, tên Tiểu Điểu, nhưng không có ai gọi ta bằng tên cả, bọn họ đều gọi ta là tạp chủng.
Ta lớn lên trong Tiêu phủ, ăn nhờ cơm thừa canh cặn của chủ nhân, mặc nhờ quần áo cũ rách của tôi tớ.
Vương ma ma nuôi dưỡng ta, cũng không hoàn toàn xuất phát từ thiện tâm.
Bà có một nhi tử, tên là Liễu Ca Nhi.
Khi ta vừa mới ra đời, hắn đã mười lăm tuổi, cả ngày quyến luyến chốn lầu xanh.
Vương ma ma nuôi dưỡng ta, là vì muốn ta trở thành con dâu nuôi từ nhỏ của bà ấy.
Năm ta mười tuổi, Vương ma ma nhiễm phong hàn, ta đến nhà chăm sóc bà ấy, thuốc vừa sôi, đột nhiên có một người từ phía sau lưng ôm lấy ta, nói ta hãy ngoan ngoãn, chính là Liễu Ca Nhi.
Ta gắng sức vùng vẫy, hắn ta lại càng ra sức cưỡng ép giữ chặt lấy mặt ta không buông, mặt hắn càng ngày càng áp sát vào mặt ta. Ta có thể ngửi thấy mùi hương khiến người khác buồn nôn từ trong miệng hắn, nhưng ta cũng không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn gọi hắn: “Liễu ca ca”.
Vẫn may khi đó ta vẫn còn nhỏ, Vương ma ma đã nói, cho dù có sốt ruột, cũng phải đợi đến khi ta cập kê mới được.
Vì vậy, vào Tết Nguyên Tiêu năm ta đến tuổi cập kê, ta đã trèo lên giường Đại công tử Tiêu phủ.
Hôm sau khi Tiêu Túc Viễn tỉnh dậy, hắn nhìn y phục xộc xệch trên người mình và những dấu vết mập mờ trên người ta, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Ta ngoan ngoãn ngồi ở mép giường nói: “Tất cả đều xin nghe theo Đại công tử an bài.”
Từ đó trở đi, ta trở thành thông phòng của Tiêu Túc Viễn.
Danh xưng của ta cũng từ tiểu tạp chủng biến thành dụ dỗ chủ tử, rồi thành “đê tiện như nương nó”.
Ta chẳng quan tâm, ta chỉ biết mình đã tránh được một kiếp nạn.
Vương ma ma đến gặp ta, cười khẩy nói ta giỏi giở thủ đoạn, còn mắng ta là sói mắt trắng.
Liễu Ca Nhi đi theo bà ta, ở sau lưng còn bổ thêm vào: "Tiểu tạp chủng, không phải ngươi thực sự nghĩ rằng chỉ cần trèo được lên giường chủ tử là có thể vô lo vô nghĩ đấy chứ? Chờ đến lúc chủ tử chán ghét vứt bỏ ngươi rồi, ta xem ngươi còn làm được trò trống gì.”
Ta không để bụng, ta không cần sự sủng ái lâu dài.
Quản sự trong viện Tiêu Túc Viễn là Thân ma ma đã sắp xếp cho ta một căn phòng ở cách xa thư phòng của Tiêu Túc Viễn.
Thân ma ma là nha hoàn hồi môn của Tiêu phu nhân, bởi vì quanh năm Tiêu Túc Viễn chẳng mấy khi ở trong phủ nên bà đã kiêm luôn việc quản sự viện của Tiêu Túc Viễn.
Trước khi rời đi, Thân ma ma đã khuyên ta một câu.
Bà nói rằng: "Trong viện công tử chưa có ai hợp ý. Nếu công tử đã chính miệng nói muốn giữ lại ngươi, vậy thì ngươi hãy ở lại hầu hạ cho tốt, đừng có nảy sinh suy nghĩ không nên có. Trước kia là phu nhân từ bi giữ lại ngươi, đừng làm phu nhân phải thất vọng."
Ta rất nghe lời.
Tiêu Túc Viễn là quan địa phương, quanh năm ở địa phương mình quản lý để xử lý công vụ, hàng năm đêm trừ tịch mới kịp trở về Tiêu phủ, đến qua tháng giêng lại vội vã lên đường.
Cho nên trong một tháng ở lại kinh thành này, mỗi ngày đều có những yến tiệc lớn nhỏ không ngừng.
Bởi vậy trừ ngày Tết Nguyên Tiêu kia ta cũng chưa từng gặp lại hắn.
Đương nhiên ta cũng không chủ động tới viện của hắn.
Chờ đến tháng giêng cuối cùng Tiêu Túc Viễn đã trở về kinh thành như đã định.
Hắn vừa về được một ngày, ta đem đến thư phòng hắn một đĩa bánh trôi, buổi tối Tiêu Túc Viễn liền đến viện của ta.
Ta cảm thấy rất cảm kích vì hắn đã quan tâm ta, vậy nên lúc trên giường càng tận lực lấy lòng hắn.