Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 892: Tự tìm đường chết

- Đi chết cho ta!

Ma đầu thượng cổ nhảy vào trong cơ thể Lâm Minh liền hóa thành một con hung thú thái cồ bề ngoài dữ tợn, toàn thân mọc đầy gai xương, với tốc độ khó có thể tưởng tượng phóng về phía thức hải của Lâm Minh!

Ở trong thế giới ý chí, hung thú thái cổ này chạy băng băng rung chuyển thiên địa, khí thế như thế, ai là địch với nó đều sẽ sinh ra một loại cảm giác bất lực.

“Quả nhiên là cấp bậc cao hơn so với Bạch Ngân chiến linh ta!” Lâm Minh hít sâu một hơi, đồng tử co rút lại, cố thủ thức hải, chờ đợi trận chiến đoạt xá như bão tố sắp xây ra!

- Tiểu tử, đi tìm chết đi!

Ma đầu thượng cổ đột nhiên nhảy lên, phát động tấn công sinh tử, một kích này súc thế đã lâu, đủ để lật núi đảo biển ở trong thế giới ý chí!

Nhưng mà ngay trong nháy mắt nó phóng lên cao kia, đột nhiên nó cảm nhận được một lực hút khổng lồ tác dụng trên thân nó. Lực hút này vừa mênh mang, vừa thần bí, vừa mang theo một khí thế không the địch nổi, không thể phản kháng!

So sánh với cổ khí thế kinh khủng này, nó liền giống như con kiến ở trước mặt cự long, không hề có sức phản kháng!

- Cái gì!?

Ma đầu thượng cổ cả kinh nhìn lại, liền thấy sau lưng nó, xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen thật lớn, lốc xoáy này phủ kín toàn bộ thế giới ý chí, dường như họp với đại đạo thần bí!

Lốc xoáy màu đen với tốc độ xoay tròn cực kỳ thong thả, nhưng mà ở thời điểm nó xoay tròn lại dường như hấp thu nghiền nát hết thảy lực lượng pháp tắc, bất kỳ lực lượng nào đối mặt với nó cũng không đáng nhắc tới. Đối mặt với lốc xoáy này giống như là ở đối mặt với vũ trụ mênh mông bao la.

- Đây... Đây là...

Ma đầu thượng cổ trợn to hai mắt nhìn, quá sợ hãi. Nó không kịp làm ra bất kỳ suy nghĩ gì, chính mình vừa mới nhảy dựng thân mình lên liền giống như một cọng lông chim trong lốc xoáy cuồng bạo, hoàn toàn không chịu khống chế bay đi thẳng tới hướng lốc xoáy màu đen.

- A a a...

Ma đầu thượng cổ phát ra một tràng tiếng rít gào hoảng sợ, liều mạng giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của lực hút, nhưng mà so với lực hút vô cùng to lớn kia, nó cảm thấy mình quả thực giống như mình đang chống cự lại với toàn bộ lực lượng của vũ trụ, dùng từ kiến càng bám cây cũng không đủ để hình dung!

- A a... Tách ra cho ta!

Ma đầu thượng cổ hai mắt đỏ bừng, linh hồn thể của nó chợt bùng nổ tách ra thành hai nửa, một nửa mau chóng bay vào trong lốc xoáy. Mà một nửa kia thì định lợi dụng lực lượng bùng nỗ thoát khỏi chỗ lốc xoáy này. Chuyện cho tới bây giờ, nó cũng chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ một bộ phận linh hồn, tận khả năng bảo toàn linh hồn lực của mình. Nên biết rằng. Đây chính là bản mạng linh hồn của nó, một khi tổn thất chăng khác nào mất đi một phần sinh mệnh, căn bản không thể bổ khuyết lại.

Linh hồn bị phân tách thống khổ khiển Ma đầu thượng ố phát điên, nhưng mà khiến nó càng phát điên chính là: Cho dù là mượn dùng lực lượng bùng nổ linh hồn, nó cũng không thể thoát ra khỏi lực hút của lốc xoáy. Lốc xoáy màu đen chăng những cắn nuốt linh hồn, mà dường như còn cắn nuốt không gian ý chí, hết thảy đều bị phong tỏa.

- Không!!!

Ma đầu thượng cổ phát ra một tiếng rống phẫn nộ và không cam lòng, nhưng mà thân thể của nó chung quy là bị lốc xoáy màu đen thong thả xoay tròn kia cắn nuốt sạch, giống như biển rộng mênh mông cắn nuốt một lũ khói đen, căn bản bé nhỏ không đáng kể. Cắn nuốt đạo linh hồn này xong, lốc xoáy màu đen vẫn như cũ với tần suất chậm rãi xoay tròn trước đó, không có phát sinh bất kỳ thay đổi gì...

Mà từ đầu đến cuối, Lâm Minh cố thủ tinh thần chi hải cũng không có nhận được mảy may tấn công, vốn đã làm tốt Chuẩn bị tử chiến, thậm chí có chuẩn bị tâm lý ngọc đá cùng nát... Lúc này Lâm Minh cũng sửng sốt ngây dại...

Hắn trơ mắt nhìn Ma đầu thượng cổ giống như một con chó điên vừa rít gào điên cuồng, vừa phóng vọt tới, rồi sau đó như bị bệnh tằm thần bị lốc xoáy màu đen cắn nuốt, mà ngay cả bong bóng nước cũng chưa kịp toát ra.

Lốc xoáy màu đen kia đúng là Ma Phương.

Lâm Minh nuốt một ngụm nước miếng, nhìn lốc xoáy Ma Phương trong thế giới ý chí, không nói nên lời.

Hắn có loại cảm giác cực kỳ không đúng thực, dường như trong Ma Phương ẩn chứa đại đạo pháp tắc căn nguyên, nhưng cảnh giới của mình lại hoàn toàn không thể thăm dò bí mật của nó.

Loại vật này không ngờ lại lưu lại ở trong cơ thể mình?

Lâm Minh nhớ lại tình cảnh lúc trước khi Thánh nữ của Thiên Vũ Thánh địa phát động ma pháp, cả vạn đại năng Thần Vực bị hủy diệt nát tan thành bụi, tất cả linh hồn bị hấp thu toàn bộ vào trong Ma Phương!

Những đại năng Thần Vực đó không phải cũng là một mảng lớn chó mèo chỉ một chiểu chết một đám, mà bọn họ đều là cường giả do Thiên Minh Tử mộ binh khắp nơi. Ma Thủy Đại Đế chính là một thành viên trong đó. Tuy Ma Thủy Đại Đế ở Thần Vực không tính là nhân vật nghịch thiên gì, nhưng cũng là hào kiệt một thế hệ, cho dù so ra kém nhân vật Phượng tiên tử, cũng không kém quá nhiều.

Huống chi, Ma Đế còn không phải là mạnh nhất trong số đó, vậy mà tất cả cường giả đó lại bị Ma Phương một hơi nuốt sạch sẽ linh hồn, cái gì cũng không chừa lại.

Mà Ma đầu muốn đoạt xá của mình này, tuy rằng không biết rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì, nhung nghĩ đến dù có mạnh mấy đi nữa cũng chỉ là sàn sàn như Ma Đe là cùng, đây xem như đã đánh giá cao nó rồi!

Trong đầu nhanh chóng xẹt qua những ý niệm này, Lâm Minh đột nhiên tỉnh ngộ, thừa dịp này, phải lập tức phá vỡ l*иg giam Hắc Ám!

- A a a!

Ở thế giới bên ngoài, Ma đầu thượng cổ phụ vào thân mình Dương Vân phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, toàn bộ hai phần ba linh hồn của nó nhảy vào trong thân thể Lâm Minh, không còn sót lại chút nào!

Hơn nữa sau khi linh hồn bị lốc xoáy màu đen thần bí kia hút thu, lập tức bị hủy diệt tinh thần ấn ký, trở thành hí nhớ tinh thuần. Cái loại thống khổ trong nháy mắt bị hủy diệt tinh thần ấn ký này, khiến Ma đầu thượng cổ điên cuồng!

Mà đúng lúc này, Lâm Minh ở bên trong l*иg giam Hắc Ám chợt mở ra hai mắt!

L*иg giam Hắc Ám mất đi Ma đầu thượng cổ khống chế trở nên vô cùng yếu ớt, Lâm Minh rống to một tiếng, Đại Hoang Huyết Kích vạch ngang một cái, mạnh mẽ xé mở l*иg giam Hắc Ám!

“Rét rét rét...”

Hắc Ám ngưng tụ thành thực chất giống như thủy tinh võ nát, Lâm Minh như một con mãnh thú phóng vọt ra!

Không chút do dự Lâm Minh cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết bản mạng. Ở thời điểm nguy cơ sinh tử này, đương nhiên Lâm Minh sẽ không keo kiệt một chút tinh huyết căn nguyên. Dù sao sinh mệnh lực và khí huyết lực của hắn dồi dào, trên thân lại có rất nhiều thiên tài địa bảo, lãng phí tinh huyết lực khí còn có thể bổ khuyết trở lại được, nhung tánh mạng không còn, vậy thi cái gì cũng không còn nữa.

“Cửu Thiên Thần Lôi!”

“Ngọn lửa Phần Tinh!”

“Bát Môn Độn Giáp!”

“Tà Thần lực!”

Mi tâm của Lâm Minh liên tục lóe sáng, đốt cháy đen giọt máu cuối cùng của Cỗ Phượng. Hắn rống to một tiếng, dùng ra toàn lực! Trên Đại Hoang Huyết Kích, lực lượng Lôi Hỏa giao nhau bùng phát ra bùng nổ cuồng mãnh nhất.

“Quán Hồng!”

Mũi kích của Đại Hoang Huyết Kích quét ngang hư không mười dặm, hào quang sáng lạn làm cho mọi sinh vật trong phạm vi mấy ngàn dặm ở trung thiên thế giới có mắt như mù!

Mà lúc này, Ma đầu thượng cổ đã khống chế thân thể Dương Vân, vẫn còn đang ở trạng thái bị bệnh tâm thần! Cho dù Dương Vân tu vi là Thần Hải sơ kỳ, lại là Mệnh vẫn tầng tám, ở thời điểm không thể chống cự, cũng không có khả năng bằng vào thân thể chống lại Đại Hoang Huyết Kích dưới huy động lực lượng tới 200 vạn cân này!

Võ giả tụ nguyên, thân thể thập phần yếu ớt!

Ngay khoảnh khắc chỉ mành heo chuông, bản mạng thần hồncủa Dương Vân từ trong tinh thần chi hải lao ra, muốn cưỡng ép đoạt lại quyền khống chế thân thể. Mặc dù lúc này Ma đầu thượng cổ bởi vì linh hồn bị xé rách, hai phần ba linh hồn ấn ký bị Ma Phương cắn nuốt, nó đang ở trạng thái hoàn toàn không thể khống chế, nhung linh hồn của Dương Vân không cường đại bằng Ma đầu thượng cổ, trong lúc nhất thời khó có thể đoạt lại!

- Chết tiệt!

Dương Vân sắp phát cuồng, mắt thấy Đại Hoang Huyết Kích của Lâm Minh sắp bổ xuống, hắn không quản tới hết thay, dứt khoát thiểu đốt bộ phận căn nguyên linh hồn của mình, mạnh mẽ chiếm cứ hơn phân nửa thân thể, điều động một nửa năng lượng và cơ năng thân thể.

Cũng hoàn toàn không kịp rút ra vũ khí trong Tu Di Giới, Dương Vân vung một trảo đánh về phía Đại Hoang Huyết Kích của Lâm Minh!

Dương Vân không thể sánh với Ma đầu thượng cổ kia, Ma đầu thượng cổ vốn chính là dùng trảo, năng lượng cường hãn, có thể cứng rắn chống lại Đại Hoang Huyết Kích, mà Dương Vân thì thiên về xu hướng sử dụng kiếm. Tuy rằng từ Ma đầu thượng cổ nơi đó học được một ít pháp môn công kích dùng trảo, nhưng thi triền trong lúc vội vàng, cộng thêm có một nửa thân thể còn bị khống chế... Như thế làm sao có thể ngăn cản một kích này của Lâm Minh!

- A!

Dương Vân phát ra một tiếng hét thảm, cả cánh tay phải nỗ tung, trong mồm hộc máu, thân mình giống như một cái bao tải rách nát bay ngược ra ngoài!

Một lần công kích, tổn thất một tay!

Lâm Minh ánh mắt lóe lên một tia sáng. Chuyện cho tới bây giờ, hắn đã đánh đỏ cả mắt rồi, một kích đắc thủ, như thế nào có thể ngừng lại. Lập tức chân đạp Kim Bằng Phá Hư thân pháp, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mắt Dương Vân, kích trong tay bố xuống!

Pháp tắc Hủy diệt!

“Ầm!”

Không gian bên cạnh Lâm Minh đồng loạt võ nát, hóa thành vô số mảnh võ không gian thổi quét tói hướng Dương Vân!

Dương Vân xương thịt tay phải nổ tung, máu tươi đầm đìa, mắt thấy Lâm Minh bổ tiếp tới một kích, hắn lại ngửa mặt lên trời cười dài:

- Tốt! Tốt! Lâm Lan Kiếm! Ngươi đúng là có mạng phong Đe, như thế cũng không chết! Vậy để ta tiếp ngươi một kích này!

Dương Vân tay trái rút ra trường kiếm, kiếm phong gào thét, một kiếm chém thẳng vào mũi kích Đại Hoang Huyết Kích!

“Ầm!”

Va chạm mãnh liệt, thiên địa thất sắc, núi cao sụp đổ... Dương Vân cùng Lâm Minh đồng thời bay ngược ra ngoài, Dương Vân bị thương càng thêm thương tích đầy mình, mà Lâm Minh cũng khí huyết xao động, có loại cảm giác khó có thể đánh tiếp. Thiểu đốt đến giọt máu cổ Phượng cuối cùng, lại thiểu đốt tinh huyết bản mạng... Tuy rằng Hưu Môn có thể bổ sung sức chịu đựng, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Mà tình huống của Dương Vân cũng không tốt gì hơn so với Lâm Minh: Trước đó đã bị công kích của Lâm Minh đánh cho trọng thương, hơn nữa trong đầu hắn Ma đầu thượng cổ kia mất đi khống chế còn đang trái xung hữu đột, khiển hắn còn không thể khống chế một phần thân thể kia.

- Dương Vân! Nhớ mặt ta đó!

Lâm Minh nói ra những lời này, liền xoay người bay nhanh. Lúc này hắn đã là nỏ mạnh hết đà, tuy rằng Dương Vân cũng ở trạng thái cực kỳ không xong, nhưng một khi Ma đầu thượng cổ kia bừng tỉnh lại, mình hắn phải chết không thể nghi ngờ! Ma đầu thượng cổ biết trong cơ thể mình có một kiện Pháp bảo có thể cắn nuốt linh hồn, nó tuyệt đối sẽ không chui đầu vô lưới lần thứ hai, để làm ra chuyện ngu xuân đoạt xá loại này.

Nếu thật sự tiếp tục đánh nhau, hơn phân nửa người chết chính là mình.

Huống chi, còn có một thiếu niên yêu dị không biết đang núp ở đâu, nếu bất thình lình xuất hiện, Lâm Minh không hề có sức chống cự!

Tuy rằng rất muốn lợi dụng cơ hội này gϊếŧ chết Dương Vân, nhưng Lâm Minh không thể không đè nén xuống ý niệm không thực tế trong đầu này, xoay người chạy trối chết!

Với thực lực tăng lên tốc độ của hắn, căn bản không cần ở lại đây mạo hiểm, không bằng mau mau chạy ra ngoài Kỳ Tích Thần Điện, bằng vào cơ duyên tìm được ở trong Kỳ Tích Thần Điện lần này, tìm một nơi an toàn, độ thêm hai ba lần Mệnh vẫn, lánh đời ba năm không ra!

Đến lúc đó một lần xuất quan, tiếu ngạo thiên hạ!

Lâm Minh mở ra Kinh Môn, giống như sao băng biến mất ở phía chân trời, mà lúc này bản thân Dương Vân bị trọng thương, còn có một phần thân thể không chịu khống chế, hoàn toàn không thể đuổi kịp.

- Thất bại trong gang tấc!

Mắt thấy Lâm Minh biến mất, Dương Vân cắn chặt răng lầm bầm.

Nhìn Ma đầu thượng cổ đang điên cuồng giãy giụa trong tinh thần chi hải, chỉ còn lại có một phần ba thực lực, Dương Vân đột nhiên động ý niệm trong đầu muốn cắn nuốt đối phương, nhưng do dự một chút rồi nhịn xuống.

Một là hắn không có nắm chắc; Hai là đối mặt với đại địch Lâm Minh cỡ này, hắn cũng cần một người giúp đỡ.