Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 891: Đoạt xá

Quỷ trảo trùng điệp giống như bão táp nhắm về phía Lâm Minh, khí thế khủng bố cố định một phương không gian, Lâm Minh căn bản không thể né tránh, cũng không kịp né tránh.

Ở thời điểm chỉ mành treo chuông, Lâm Minh nheo mắt lại, đột nhiên đâm ra Đại Hoang Huyết Kích trong tay.

“Víu!”

Phượng Hoàng Lửa hót vang, Cửu Thiên Thần Lôi bắn thẳng lên hướng bầu hời.

Va chạm kịch liệt làm cho không gian bên cạnh Lâm Minh hoàn toàn vỡ nát, lực lượng Lôi và Hỏa đan vào nhau, nhưng không cách nào chống cự lại uy lực của quỷ trảo kia.

Thực lực chênh lệch tuyệt đối, cộng thêm Mị Tâm Thuật từng chút một ảnh hưởng, cho dù là thuộc tính tương khắc, Lâm Minh cũng hoàn toàn không phải đối thủ của Dương Vân.

“Ầm!”

Lôi đình với ngọn lửa bị mạnh mẽ xé mở ra, tuy rằng quỷ trảo bị tan rã một ít, nhưng vẫn như trước hung hăng chộp vào trên thân Lâm Minh!

Chân nguyên hộ thể tính cả quần áo cùng nhau vỡ nát, lộ ra Ma Đe Khải Giáp.

Ma Đe Khải Giáp cấp Chuẩn Thánh khí tuy rằng chắc chắn, nhưng ở chỗ ngực có thiếu sót trí mạng, Ma đầu thượng cố kia vô cùng gian trá, tất cả năng lượng đều dồn hết vào chỗ sơ hở của Ma Đe Khải Giáp.

“Phốc!”

Lâm Minh phun vèo ra một ngụm máu tươi, nơi ngực máu thịt bầy nhầy! Lôi đình Chiến thể cũng đã biến mất hơn phân nửa. Chênh lệch quá lớn đi!

Dương Vân thừa dịp thắng truy kích, lại chộp tới một trảo, mà Lâm Minh lúc này cũ lực biến mất, lực mới chưa sinh, hoàn toàn không thể ngăn cản.

- Hắc hắc! Ngoan ngoãn trở thành thân thể tá túc của bản tôn đi!

Một trảo đó không hề trì hoãn bao phủ thân thể Lâm Minh, chộp bắt hắn nắm trong bàn tay, dường như muốn bóp nát hắn.

- Tinh! Khí! Thần! Hấp!

Phía sau Dương Vân lại lần nữa hiện ra hư ảnh Ma quỷ kia, Ma quỷ mở ra cái miệng rộng, sinh ra một lực hút lốc xoáy màu đen. Trong phút chốc Lâm Minh cảm giác ba hồn sáu phách toàn thân xao động, khí huyết lực sôi trào, chân nguyên xao động, dường như sắp rời khỏi thể xác.

Tinh Khí Thần là tam bảo của thân thể con người: Tinh là nguyên tinh, là lực lượng của huyết mạch, là tinh hoa của thân thể; Khí là nguyên khí, là năng lượng ân chứa trong cơ thể, là chân nguyên đan điền; Còn Thần là Nguyên Thần, là linh hồn, là kết hợp thể của ý chí.

Ma đầu thượng cồ kia há mồm định hút tinh khí thần của Lâm Minh. Một khi bị hút đi, trong cơ thể Lâm Minh sẽ mất hết sạch tinh hoa!

Ở thời điểm sinh tử tồn vong này, trong lòng Lâm Minh lại vô cùng bình tĩnh: Ma đầu thượng cổ kia không dám trực tiếp đoạt xá; Không dám trực tiếp quyết đấu với ý chí; Không thể không trước hút tinh khí thần của mình, làm suy yếu chính mình, lớn mạnh bản thân nó, có như thế nó mới hoàn toàn nắm chắc.

Nói cách khác, Ma đầu thượng cỗ cho dù biết Bạch Ngân chiến linh là con bài chưa lật của mình, nhưng cũng không có bất kỳ biện pháp nào, bởi vì quyết đấu ý chí là một cửa đoạt xá không thể không trải qua.

Trong phút chốc, Bạch Ngân chiến linh trong tinh thần chi hải của Lâm Minh gào thét, vốn linh hồn lực đang xao động lập tức bị trấn áp xuống, củng cố ý chí bản thân!

The nhưng lực lượng của khí huyết và năng lượng toàn thân, vẫn như cũ muốn phá thể mà ra.

- Bạch Ngân chiến linh, Ý Chí Kiếm!

Lâm Minh hét lớn một tiếng, từ mi tằm bắn ra một thanh kiếm ý chí màu trắng bạc, đồng thời rót vào Lôi đình lực, ý chí hỗn hợp với lôi đình, chém thẳng vào Ma đầu thượng cố sau lưng Dương Vân!

Ý Chí Kiếm chỉ có thể diệt sát ý chí thể, cũng chính là tồn tại tinh thần không có thực thể. Tỷ như khi Lâm Minh độ Mệnh vẫn thì Tử Sư Lôi Nguyên chạy tới, liền bị Ý Chí Kiếm của Lâm Minh đánh bị thương. Mà hiện giờ linh hồn của Ma đầu thượng cổ, cũng là một loại ý chí the!

- Hắc hắc! Khờ dại! Tuy rằng bản tôn không sợ Bạch Ngân chiến linh của ngươi, nhưng cũng sẽ không quyết đấu với ý chí của ngươi! Thu!

Ngay khoảnh khắc đó, hư ảnh Ma quỷ sau lung Dương Vân, toàn bộ thu vào trong cơ thể Dương Vân, không còn lưu lại mảy may ở bên ngoài. Thời điểm Ma đầu thượng cổ này còn thân thể tu vi nó cực cao, trinh độ chiến linh căn bản không kém gì Lâm Minh, chỉ vì hiện tại linh hồn nó không trọn vẹn, ý chí hơi suy yếu một chút, nó không muốn tạo bất kỳ cơ hội nào cho Lâm Minh.

Lâm Minh cảm giác Ma quỷ kia ngừng lại cắn nuốt tinh khí thần của mình, mà cùng lúc đó, Ý Chí Kiếm của Lâm Minh cũng đánh vào khoảng không!

Một khi linh hồn dung nhập thân thể, trừ phi chủ động tiến vào thế giới ý chí tiến hành quyết đấu ý chí, nếu không không thể dùng chiến linh trực tiếp diệt sát đối phương. Đây cũng là nguyên nhân công kích của chiến linh phải bám vào trên vật dụng thực.

Chân nguyên và khí huyết lực xao động đều bị áp chế xuống. Mà đúng lúc này, Dương Vân lại đột nhiên bùng phát, vươn ra quỷ trào chộp một trảo tới hướng Lâm Minh:

- Khặc khặc khặc khặc... Không cắn nuốt tinh khí thần của ngươi, bản tôn vẫn có thể đánh cho ngươi hấp hối! Ngươi ở trước mặt bản tôn, giống như trẻ mới sinh không đủ sức!

- U Minh Ma Trảo!

Quỷ ảnh ngập trời, không gian như tấm vải bị xé rách. Lâm Minh vội vàng phát ra Lôi đình lực nén ép trong mầm non Tà Thần không hề giữ lại chút nào.

- Tử lực! Thẩm Phán Chi Kiếm!

Lôi quang màu tím ngưng tụ thành hư ảnh một thanh thần kiếm, từ trên không trung chém bổ xuống! Đây cũng là một tuyệt kỷ thành danh của Bát vẫn Lôi Hoàng, Lôi đình lực là tối khắc linh hồn thể, Thẩm Phán Chi Kiếm là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất của Lâm Minh hiện tại!

- Hừ! Thẩm Phán Chi Kiếm của Bát vẫn Lôi Hoàng? Cho dù Bát vẫn Lôi Hoàng tự mình đến đây, cũng chưa chắc làm bị thương bản tôn! Tu vi ngươi rất thấp, căn bản xem nhẹ không đáng ke! Phá cho ta!

Ma đầu thượng cỗ kia có thể cùng chung trí nhớ với Dương Vân, biết rõ Bát vẫn Lôi Hoàng vả Thẩm Phán Chi Kiếm của hắn, nên vốn không có để vào mắt.

U Minh Ma Trảo chộp thật mạnh trên Thâm Phán Chi Kiếm, quỷ trào bị Lôi đình lực làm tan rã một chút, nhưng mà lúc này, Thâm Phán Chi Kiếm cũng bị u Minh Quỷ Trảo chụp võ nát!

Ý chí của Lâm Minh tương liên với Thẩm Phán Chi Kiếm nên sắc mặt tái nhợt. Lúc này lực lượng từ thiểu đốt máu cổ Phượng trong cơ thể hắn đã sắp trôi qua hết. Thiểu đốt máu cổ Phượng rất hao Tôn chân nguyên, cho dù hiện giờ chân nguyên của hắn thâm hậu như thế, cũng không thể liên tục thiểu đốt. Lúc trước thời điểm quyết đấu với Tư Đồ Yêu Nguyệt, cũng chỉ là thiểu đốt thời gian rất ngắn.

Mất đi máu Cổ Phượng duy trì, Lâm Minh càng không có khả năng ngăn cản Ma đầu thượng cổ này.

- Thể lực sắp hết rồi sao? Đáng tiếc, nếu ngươi có Thánh thể Tử Điện Kỳ Lân, hơn nữa có thể đạt tới trình độ bằng như Thánh thể cổ Phượng, đồng thời tu vi tiến vào Mệnh vẫn tầng ba, Lôi đình lực còn có thể tạo thành một chút uy hϊếp cho ta. Hiện tại, ngươi chỉ là giãy giụa sắp chết mà thôi!

Dương Vân lại lần nữa xuất kích! Chiến đấu kéo dài đến bây giờ, đơn giản là Ma đầu thượng cổ kia chỉ muốn đoạt xá Lâm Minh, mà không phải gϊếŧ chết Lâm Minh, nếu không Lâm Minh đã sớm chết từ lâu rồi.

Mắt thấy Dương Vân vọt tới, trên mặt Lâm Minh hiện lên vẻ điên cuồng, hắn cắn chót lưỡi thiểu đốt máu cổ Phượng, đồng thời, lại lần nữa phun ra tinh huyết bản mạng của mình!

So với bị đoạt xá, còn không bằng thiểu đốt linh hồn, thiểu đốt căn nguyên sinh mệnh, liều mạng đọ sức một lần!

- Định thiểu đốt căn nguyên sinh mệnh ư? Thân thể này của ngươi đã thuộc về bản tôn, sao có thể cho phép ngươi hủy hoại? Pháp tắc thời gian, ý cảnh chậm!

Ở trong nháy mắt Lâm Minh định thiểu đốt linh hồn kia, hắn chỉ cảm thấy tốc độ dòng chảy của thời gian ở chung quanh đột nhiên chậm lại; Bao gồm sinh mệnh chi hỏa của hắn nhảy lên đều chậm lại; Phản ứng thần kinh, ý chí thần hồn, toàn bộ chậm lại, giống như con rối cơ giới cồ xưa di chuyển.

Pháp tắc thời gian!

Ngay khoảnh khắc đó, ý thức của Lâm Minh vô cùng sáng suốt, hắn định vận dụng lĩnh ngộ về ý cảnh Thời gian của mình phá vỡ l*иg giam này, nhưng mà lực lượng của hắn so với Ma đầu thượng cổ thật giống như kiến càng bám cây, chênh lệch quá xa!

Cảnh giới của Ma quỷ thượng cổ trước mắt thật sự quá cao, là tồn tại Lâm Minh khó có thể với tới!

- Kết thúc rồi!

Dương Vân vung hai tay lên, vô cùng vô tận bóng tối bao phủ xuống, Lâm Minh có cảm giác dường như không gian ngưng hóa thành thực chất, mà bản thân hắn thì bị bóng tối dày đặc vây quanh, căn bản không thể hô hấp, tim không thể đập!

“Ý cảnh Hắc Ám!”

Ma quỷ thượng cỗ này là một trong kiêu hùng của 10 vạn năm trước, đồng thời tinh thông ý cảnh Thời gian và ý cảnh Hắc Ám. Cũng chính vì dùng ý cảnh Thời gian thay đổi tốc độ dòng chảy thời gian, nó mới có thể sống qua thời gian 10 vạn năm ở trong Kỳ Tích Hải. Chỉ luận về thành tựu ý cảnh Thời gian, nó còn cao hơn Tạo Hóa lão nhân.

Lâm Minh cảm giác thân thể dần dần mất đi khống chế, tứ chi lạnh như băng, tim dừng đập, đầu óc đều ngưng trệ.

Hắn rót toàn bộ ý chí vào bên trong tinh thần chi hải, tử thủ trong đầu một tia thanh minh cuối cùng, chờ Ma đầu thượng cỗ kia tiến vào trong cơ thể mình, sẽ tiến hành trận chiến đoạt xá.

Đây là cơ hội cuối cùng để Lâm Minh lật lại thế cờ!

Một trận chiến này nếu bại, thì bị hủy diệt nát tan thành bụi, chỉ chừa một khối xác không hồn trên thế gian, bộ thân thể đó sẽ không có quan hệ gì với Lâm Minh nữa!

- Định tử thủ thức hải muốn tiến hành trận chiến đoạt xá cuối cùng với ta à? Bán tôn không sợ nói cho ngươi biết, khi bản tôn còn thân thể, cảnh giới tu vi đã là ngươi không thể lý giải, chiến linh của bản tôn dĩ nhiên đã đạt tới Bạch Ngân viên mãn, kém một bước là bước vào Hoàng Kim chiến linh, cảnh giới cao hơn thành hình Bạch Ngân của ngươi! Ngươi cho là ngươi có thể thắng sao? Đừng mơ! Ha ha ha ha...

Thanh âm của Ma quỷ thượng cổ truyền rõ ràng vào trong tai Lâm Minh, nhưng Lâm Minh cũng vẫn tử thủ thức hải, không hề bởi vì câu nói của nó mà sinh ra dao động ý chí gì. Mị Tâm Thuật hắn chịu thiệt một lần là đủ rồi, sẽ không chịu thiệt tiếp lần thứ hai! Hắn biết rõ, Ma đầu thượng cổ kia chịu hao phí lớn khí lực làm suy yếu lực lượng của mình như vậy, chính là vì nó không có hoàn toàn nắm chắc trực tiếp đoạt xá, đang trong chiến đấu mà nó nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cũng là để làm tan rã lòng tin và ý chí của mình, bao gồm hiện tại cũng giống nhau như the!

Có lẽ nó thật sự từng đạt tới Bạch Ngân chiến linh viên mãn, nhưng đã trải qua 10 vạn năm phong ấn và ngủ say, tất nhiên linh hồn nó bị tổn thương nhiều. Linh hồn là vật dẫn của ý chí, linh hồn bị tổn thương, tất nhiên ý chí suy yếu. Những đại năng thượng cố kia tuy rằng có thể lưu lại ý chí 10 vạn năm không bị hủy, nhưng đã không thể so với thời điểm đỉnh phong được nữa.

“Chiến! Một trận chiến này ta phải thắng, bất kể như thể nào!” Tâm thần Lâm Minh vô cùng kiên định. Thời khắc đó, chiến linh trong đầu hắn gào thét kích động, nhưng lại mơ hồ có xu thế tiến hóa thành Bạch Ngân tiểu thành!

“Tiểu tử này, không ngờ lại không mắc mưu! Tuy nhiên không sao! Điều này chỉ là làm ta tiêu hao nhiều một ít Nguyên Thần bản mạng thôi, thắng hắn là chắc rồi!”

Ma đầu thượng cổ tiêu phí nhiều tâm tư bố cục như vậy, đã mưu đồ hơn ngàn năm ở Kỳ Tích Hải, lại bắt đầu từ Dương Vân, đi tới Thiên Diễn Đại Lục bố cục thêm mấy chục năm, cuối cùng tuyển chọn bộ thân thể của Lâm Minh này... Một kế hoạch chu đáo chặt chẽ như thế, sao có thể chấp nhận thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng này?

- Giao thân thể cho ta!

Ma đầu thượng cổ phát ra một tiếng rít gào, linh hồn một phân thành hai, trong đó bộ phận cường đại hơn, một đầu chui vào không gian Hắc Ám hỗn độn, nhảy vào trong cơ thể Lâm Minh!

Mà lưu lại một phần ba linh hồn là để ứng biến và trợ giúp. Qua thời gian 10 vạn năm, Ma đầu thượng cổ này đã dưỡng thành tính cách hết sức cẩn thận. Nó lưu lại một phần ba linh hồn một là để khống chế Dương Vân, nó không tin bất luận kẻ nào, và vì thời điểm đoạt xá là căn bản không rãnh rỗi chú ý chuyện khác, nếu Dương Vân ở thời điểm cuối cùng trả đũa, vậy thì nó quá ngốc rồi.

Thứ hai là để phòng bị Lâm Minh có Chuẩn bị gì đó ở sau, lưu lại bộ phận linh hồn này cũng có thể tùy thời trợ giúp.