Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 691: Một đêm ôn tồn!

Khi Mục Thiên Vũ nghe được người gọi là thái tử thần quốc trong truyền thuyết kia chính là có thực lực đánh chết Mệnh Vẫn tầng một.

Hắn một mình một người quấy Nam Hải Ma Vực đến long trời lở đất, gϊếŧ chết hơn một ngàn người đệ tử Nam Hải Ma Vực, để cho Huyễn Vũ Thϊếp mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi.

Hiện tại vừa hỏi Lâm Minh, thực lực hai người cấp bậc bình thường, thời gian xuất hiện lại trùng hợp như thế, lúc này dĩ nhiên sẽ làm Mục Thiên Vũ nghĩ đến.

Nghe được Mục Thiên Vũ hỏi thăm, Lâm Minh hơi ngạc nhiên một chút, hắn cũng không có cố ý che giấu thân phận, còn tưởng rằng người Thần Hoàng đảo biết, bây giờ nhìn lại, hơn phân nửa là Nam Hải Ma Vực cố ý phong tỏa tin tức, sợ Đại Thiện tự, Mặc Giao tộc, ngũ phẩm thế lực tới phân canh.

Nghĩ tới đây, Lâm Minh cười lạnh một chút, Nam Hải Ma Vực này lúc trước là coi bản thân mình thành dê đợi làm thịt, lại không nghĩ thịt không được, lại bị chính mình đánh cho tan tác tả tơi.

Lâm Minh nói với Mục Thiên Vũ:

- Sư tỷ, một tháng trước ta trở về Nam Thiên Vực, luôn luôn không có tìm được các ngươi, lại biết được tin tức Thần Hoàng đảo bị tiêu diệt, dưới tâm tình bi thiết đi tới Thần Hoàng đảo, phát hiện nơi đó đã thành phân bộ của Nam Hải Ma Vực, lúc ấy ta không biết các ngươi đi nơi nào, liền gϊếŧ trưởng lão của phân bộ kia rồi tìm kiếm từ linh hồn, kết quả vẫn không thể nào nhận được tin tức về các ngươi, ngược lại dẫn đến Huyễn Vũ Thϊếp cùng Cự Côn, chuyện về sau các ngươi cũng đã biết.

Lâm Minh hời hợt nói xong, nhưng là Mục Thiên Vũ nghe được hoàn toàn ngốc trệ.

Ngay cả tam đại trưởng lão Mệnh Vẫn của Thần Hoàng đảo, cướp đoạt Cự Côn, huyết tẩy Nam Hải Ma Vực.

Hết thảy chuyện bất khả tư nghị này, thật sự là xuất từ tay Lâm Minh!

Suy đoán là một chuyện, thật sự nghe Lâm Minh khẳng định chính là một việc khác.

- Lâm Minh... Ngươi...

Mục Thiên Vũ không biết nên phải hỏi cái gì.

Lúc trước đám người Mục Dục Hoàng là mong mười năm sau Lâm Minh trở lại có thể bảo vệ một vùng trời, điều này làm Mục Thiên Vũ cho rằng rất quá mức, kỳ hạn mười năm sau Lâm Minh cũng chỉ là hai mươi bảy hai mươi tám, để cho một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám đối mặt với một tông môn ngũ phẩm rất làm người khác khó chịu, nhưng là nàng trăm triệu lần không có nghĩ đến, lúc này mới hai năm rưỡi, Lâm Minh trở về, đã có thể náo động Nam Hải Ma Vực tới long trời lở đất!

Hơn hai năm rưỡi qua Lâm Minh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Thiên phú của hắn, so với trước khi hắn thông qua Truyền Tống trận rời đi còn kinh khủng hơn!

Rốt cuộc nói tới thời điểm kia, cấp bậc của thái tử thần quốc chính là thiên chi kiêu tử còn có thể miễn cưỡng so sánh với Lâm Minh. Như vậy hiện tại Lâm Minh đã có thể để cho tất cả thánh tử thái tử theo không kịp!

Nhưng phải biết rằng, nguyên bản thái tử thần quốc số tuổi là gần ba mươi tuổi, ba mươi tuổi có thể lấy sức một mình thay đổi chiến cuộc Nam Hải, có thể làm cho người ta kinh diễm. Nhưng Lâm Minh chẳng qua là hai mươi tuổi!

Trẻ hơn ước chừng mười tuổi! Chênh lệch thiên phú mười tuổi, vẫn là hơn thái tử thần quốc!

Mục Thiên Vũ dường như vô ý nhìn về phía Lâm Minh, sửng sốt thật lâu mới lẩm bẩm nói:

- Lâm Minh, hai năm rưỡi qua ngươi rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Nhắc tới kinh nghiệm hai năm rưỡi, Lâm Minh cũng là cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần, trong hai năm này, hắn cơ hồ cả ngày lẫn đêm đều ở trong chiến đấu cùng chém gϊếŧ.

- Nói rất dài dòng, chúng ta tìm địa phương từ từ nói đi.

Lâm Minh vốn là không có tính toán giấu giếm Mục Thiên Vũ, tất cả chuyện gặp được ở Thánh Ma đại lục, hắn cũng muốn nói cho Mục Thiên Vũ.

Mặc cho tâm chí Lâm Minh bền bỉ như thế nào. Một mình hắn chiến đấu chém gϊếŧ quá lâu, thần kinh căng thẳng độ cao, có lẽ cũng cần tìm một thời gian để buông lỏng, cần tìm một người tri kỷ tuyệt đối tin được để nói hết.

- Ừm, đi tới nhà gỗ của ta đi, ngay tại dưới vách khe núi.

Mục Thiên Vũ nói tới đây, trên mặt đẹp hiện lên một rặng mây đỏ.

Tiểu Yến sơn vốn là không có dãy nhà, nhà gỗ mà đệ tử Thần Hoàng đảo cũng là kiến tạo tạm thời, căn bản trừ khai hội nghị sự dùng ở biệt viện bên ngoài, thì không có kiến trúc dư thừa, Mục Thiên Vũ cũng không thể mang Lâm Minh đến trong phòng nghị sự, chỗ đi tốt nhất tự nhiên là nhà gỗ của chính mình

Chẳng qua là lúc đêm khuya vắng người, muốn mời Lâm Minh đi tới hương khuê của chính mình, thật sự là vô cùng ám muội, tuy nhiên thử nghĩ tới quan hệ của hai người, làm như vậy tựa hồ cũng không có cái gì, đối với võ giả mọi việc tuân theo bản tâm mà nói, cũng không sợ người khác nói gì.

Nghĩ như vậy, Mục Thiên Vũ cũng thản nhiên đứng lên, cũng không đợi Lâm Minh trả lời, tung người nhảy xuống vách đá.

Gió núi lướt qua mặt, thổi qua làm áo Mục Thiên Vũ bay vù vù, Lâm Minh ngơ ngác một chút, theo sát phía sau, chẳng biết tại sao, trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm giác hạnh phúc khác thường.

Nếu như không phải là Mục Thiên Vũ cũng có tình ý với hắn, tuyệt sẽ không nói ra lời mời như vậy.

Vách đá chỉ có cao vài chục trượng, trong nháy mắt liền đi tới đáy vực.

Đêm khuya ở Tiểu Yến sơn, bầu trời đen như mực, sao trên trời lấp lánh, ở đáy vực là một biển rừng nhấp nhô dưới gió núi, côn trùng kêu vang khắp nơi, không khí rõ ràng như được tẩy rửa.

Đi ở giữa núi rừng như vậy, làm tâm tình người ta vô cùng tĩnh lặng.

Giẫm lên mặt cỏ mềm mại, Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh hai người rất nhanh liền đi tới một khu nhà gỗ, nơi này coi như là một trong mấy địa phương có nguyên khí thiên địa nồng đậm nhất cả Tiểu Yến sơn, chẳng những có nhà gỗ của Mục Thiên Vũ, còn có Mục Băng Vân, Mục Dục Hoàng, Mục Phượng Tiên.

Võ giả cảm giác rất nhạy cảm, Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ cũng không có cố ý ẩn giấu thân hình, các nàng tự nhiên cảm giác được hai người, tuy nhiên rất ăn ý, không có người nào đi ra ngoài nghênh đón.

Nhìn khu nhà gỗ im ắng, ngược lại làm cho Mục Thiên Vũ cực kỳ lúng túng, vốn là một chuyện không có cái gì, hiện tại ở loại tình huống này lại làm cho Mục Thiên Vũ có loại cảm giác có tật giật mình.

- Ừm... Không có nhà gỗ dư thừa, tối nay ngươi ở chỗ của ta là được!

Mục Thiên Vũ có chút lúng túng nói, đẩy cửa nhà gỗ của chính mình.

Lâm Minh tự nhiên sẽ không ở thời điểm này nói ra những lời nói phá hoại cảnh đẹp như là: “Thật ra thì bọn người Đoan Mộc Quần ngủ ở Linh chu, mà địa phương Linh chu lại rất rộng rãi”.

Hắn nhẹ nhàng bình phục tâm tình, nhấc chân đi vào hương khuê của Mục Thiên Vũ.

Nhà gỗ của Mục Thiên Vũ bố trí vô cùng đơn giản, gỗ hiển nhiên là mới cất, không có được sấy khô, bảo lưu lại đại lượng hơi nước, điều này làm cho cả bên trong nhà gỗ tràn đầy một mùi gỗ nhàn nhạt.

Nhà gỗ chỉ có một phòng khách, trong đại sảnh bày một cái giá sách đơn giản, trên giá sách bày các loại ngọc giản cùng mười mấy điển tịch.

Mà ở trong phòng, là một giường gỗ rộng rãi, bên giường có một tủ quần áo nhỏ, phía trên tủ treo quần áo bày một cái bình ngọc tinh xảo, bên trong cắm một bông hoa Chu Tước nở rộ.

Thật ra thì đối với võ giả mà nói, tất cả vật phẩm tùy thân cũng có thể để ở Tu Di giới, đồ vật bày ra trong phòng, bất quá là trang sức mà thôi.

- Có phải có chút đơn sơ hay không?

Mục Thiên Vũ ra vẻ tùy ý nói, đây là lần đầu tiên có nam tử tiến vào khuê phòng của nàng, trước kia thời điểm ở Thần Hoàng đảo, cho dù Lâm Minh cũng không có tiến vào chỗ ở của nàng.

Loại cảm giác này, làm cho nàng có chút khác thường.

- Rất tốt.

Lâm Minh hít nhẹ một hơi, cảm giác không khí khe khẽ khó xử.

- Nói một chút về chuyện mà ngươi đã trải qua hai năm rưỡi qua đi a, ta muốn nghe.

Mục Thiên Vũ nắm tay Lâm Minh, cùng nhau ngồi ở trên giường, rồi sau đó nâng càm hắn lên, một đôi mắt đẹp trợn to nhìn về Lâm Minh, giống như một cô bé muốn nghe chuyện xưa.

- Được!

Lâm Minh ngay sau đó bắt đầu nói từ khi hắn rời đi Ma Thần đế cung, thông qua Truyền Tống trận đi tới Thánh Ma đại lục, giới thiệu từng cái chủng tộc, phong tục, thế lực phân chia ở Thánh Ma đại lục, từ việc trọng thương ở Ma Vân thảo nguyên mà mất đi thực lực, biến thành nô ɭệ, đến đi xa Huyết Sát Nguyên đi lên Cực Tinh Thông Thiên tháp, từ ở tầng hai Thông Thiên tháp quyết chiến Hình Thiên, đến bước vào tầng ba, tiến vào Đế Giả Tù Lung, đối mặt với sự hãm hại của Hắc Ám tôn chủ.

Rồi đến sau này, liên tiếp đánh bại liên tiếp đánh bại ba đại cao thủ của Thiên Ma thất tinh, chính tay đâm Hắc Ám tôn chủ, lúc thanh danh lan truyền lớn, phong hồi lộ chuyển, lại bị Cực Tinh tháp chủ gieo nô ấn.

Tương kế tựu kế bước vào Đế Giả chi lộ, lĩnh ngộ Chiến Linh. Đến cuối cùng, bước vào Vạn Cổ Ma Khanh, hàng phục Huyết Yêu Cốt, vũ nhục cấm khu ngàn dặm, hái Huyền Kim thần quả, phát hiện thi thể của nữ thần mười vạn năm, sau khi đột phá Toàn Đan thì trở về, đánh chết Cực Tinh tháp chủ.

Hết thảy hết thảy, trừ chuyện có liên quan Ma Quang cùng Ma Phương gì đó, những cái khác Lâm Minh không có bất kỳ giấu giếm, toàn bộ nói ra chi tiết.

Mục Thiên Vũ mặc dù đã sớm nghĩ đến hai năm rưỡi qua Lâm Minh tuyệt đối sẽ trải qua trắc trở nhiều lắm, nhưng là không nghĩ tới Lâm Minh sẽ nhiều lần trải qua hiểm cảnh sinh tử như vậy. Mặc dù hiện tại Lâm Minh hảo hảo ngồi ở chỗ này, Mục Thiên Vũ nghe Lâm Minh nói đến hiểm cảnh nguy cơ tứ phía, một lòng cũng là nhíu chặt, nghe hắn chuyển nguy thành an, lại hãnh diện, cao hứng phát ra từ nội tâm.

Nghe được tới cuối cùng, Mục Thiên Vũ tựa hồ bởi vì tâm tình vài lần lên xuống, sắc mặt khẽ biến thành hồng, dần dần té ở trong ngực Lâm Minh.

Hai người ôm hn, dùng nhiệt độ của nhau để sưởi ấm cho đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt của nhau.

Vô luận là Lâm Minh đã trải qua hai năm chém gϊếŧ, thần kinh không có lúc nào là không ở trong tình trạng khẩn trương, hay là Mục Thiên Vũ trải qua hai năm mưa gió trắc trở, ở bên trong khốn cảnh chịu đủ áp lực, bọn họ lúc này cũng cần an ủi, cần ấm áp.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, trong không khí tràn đầy hương thơm của xử nữ, Lâm Minh cảm giác dường như đang ôm cả thế giới, loại cảm giác kiều diễm say lòng người này, để cho tâm thần hắn rung động, một cỗ dục hỏa lặng lẽ đốt lên ở trong lòng.

Trải qua nhiều năm tu luyện võ đạo, Lâm Minh rốt cuộc từ một người tâm thần suýt nữa thất thủ ở Tìиɧ ɖu͙© quan trên Bích Ngọc đài khi mới vào Thất Huyền võ phủ đã trở thành một cao thủ có thể khống chế tâm tình.

Lúc này tâm niệm hắn vừa động, quang mang trong mắt lóe lên, muốn dùng Chiến Linh chém chết cỗ du͙© vọиɠ đang bay lên này, song nghĩ lại, cỗ dục hỏa này thật ra thì chính là bản tâm của chính mình bày ra, cần gì phải chặt đứt a?

Tình cảm của hắn với Mục Thiên Vũ, từ kiều diễm dưới Lôi Đình sơn, đến khi Lâm Minh vào Thần Hoàng đảo, Mục Thiên Vũ chiếu cố Lâm Minh đủ điều, rồi đến Thần Hoàng bí cảnh, Lâm Minh bị truyền ra là thân vẫn, Mục Thiên Vũ chán nản thương tâm.

Tiếp theo là Ma Thần đế cung, Lâm Minh đối mặt với sự đuổi gϊếŧ của Lôi Kinh Thiên, giao Độn phù cho Mục Thiên Vũ, hai người ưng thuận lời thề sinh tử, cuối cùng là trước khi chia tay ở Truyền Tống trận cổ, ưng thuận ước hẹn mười năm.

Hết thảy có thể nói là nước chảy thành sông.

Một cửa ải tìиɧ ɖu͙©, thuận theo tự nhiên là được.

Lâm Minh hơi đè nén dục niệm trong lòng, nhẹ giọng nói:

- Vũ Nhi, hai năm qua ngươi trôi qua thế nào?

Đột nhiên nghe được cái tên Vũ Nhi, trong lòng Mục Thiên Vũ khe khẽ giật mình kinh sợ, nàng cũng không rõ ràng, xưng hô biến chuyển nho nhỏ này, thật ra thì cũng có nghĩa là một quyết định của Lâm Minh.

Nhắc tới những việc trải qua hai năm rưỡi qua, lòng Mục Thiên Vũ khe khẽ chua xót, nàng hơi do dự một chút, liền chân thực kể ra. Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Minh đã trưởng thành, quả thật không có cái gì cần giấu giếm.

Nàng bắt đầu nói từ khi Lâm Minh rời đi, Huyễn Vô Cực lục soát Nam Hải không e dè, mãi cho đến khi liên minh thời chiến diệt vong, Thần Hoàng đảo bị phá, rồi đến sau này, Thần Hoàng đảo bị buộc bất đắc dĩ tiến vào Âm Dương huyền cung, mà Âm Dương huyền cung vơ vét tài sản là hai con Chu Tước, cũng đưa ra đủ loại điều kiện hà khắc.

Nghe đến đó, Lâm Minh nhướng mày:

- Ừm? Hỏa Nhi, Hỏa Lân cũng bị Âm Dương huyền cung bắt đi?