Mấu chốt là ở chỗ, biết rõ là vật hy sinh, không có người nào nguyện ý đứng ra, một vài võ giả lập tức đặt tay lên trên vũ khí, chân nguyên toàn thân từ từ lưu chuyển.
Trong mắt thanh niên tóc đỏ lóe lên ánh hung ác:
- Cho các ngươi mười giây, võ giả Hậu Thiên kỳ không đứng ra, gϊếŧ chết tại chỗ! Không nên vọng tưởng lừa dối được ta, ta có thể cảm giác được tu vi của các ngươi.
Thanh âm lạnh như băng ẩn chứa sát khí cực đậm.
Dưới loại sát khí này bao phủ, một vài võ giả Hậu Thiên bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, đầu gối như nhũn ra.
Bọn họ chỉ là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong bình thường, so với thanh niên tóc đỏ xuất thân từ tông môn, tu vi đạt tới Tiên Thiên Chí Cực, thì thật sự chênh lệch quá lớn.
Gần như chỉ cần ý niệm vừa động, sẽ có thể miểu sát bọn họ.
- Mười!
Thanh niên tóc đỏ lạnh lùng nói.
Đúng lúc này, một võ giả Hậu Thiên đứng cách thanh niên tóc đỏ không xa phẫn nộ hô lớn:
- Ngươi nằm mơ đi, chúng ta thà chết cũng sẽ không làm đá dò đường cho các ngươi! Các huynh đệ, chúng ta liên hợp lại, nếu không cứ tiếp tục như vậy nữa, chúng ta chỉ có...
Mộng Ma cười lạnh một tiếng, ý niệm vừa động.
Ầm...
Trong nháy mắt, đầu của tên võ giả Hậu Thiên kia như một quả dưa hấu nổ tung, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ngay cả Lữ Hoắc đứng ngay gần cũng đều không kịp có phản ứng nào, khóe miệng Lữ Hoắc giật giật một cái, cuối cùng chỉ là đành thở dài một hơi.
Các võ giả chung quanh kinh hãi kêu lên, một cảm xúc bi phẫn xuất hiện trong lòng, các tiếng xoẹt xoẹt liên tiếp vang lên, một vài võ giả đã rút vũ khí ra, nhưng cũng chỉ là như vậy mà thôi, không ai dám thật sự động thủ cả.
- Các ngươi khinh người quá đáng!
Một võ giả Tiên Thiên sơ kỳ hô lớn.
Mộng Ma khinh thường cười nói:
- Ngươi cũng muốn chết ư?
Tên võ giả kia nghẹn lời, không dám đối mặt với Mộng Ma, Mộng Ma là võ giả am hiểu linh hồn công kích, dùng linh hồn lực để kích nổ biển tinh thần của đối phương, thậm chí còn có thể nổ tung đầu của đối phương, đây cũng là lai lịch danh hiệu của Mộng Ma, hắn có thể thoải mái miểu sát võ giả cấp thấp, ý niệm vừa động là sẽ có người chết, căn bản không có khả năng cứu được.
Tên võ giả Tiên Thiên sơ kỳ kia cắn răng, rốt cuộc không nói thêm gì nữa, trong khoảnh khắc đó, một cảm giác khuất nhục xuất hiện trong lòng, hắn chỉ thống hận bản thân mình không có đủ lực lượng.
Thanh niên tóc đỏ không thèm để ý mọi chuyện khi nãy, tiếp lạnh lùng đếm:
- Chín...
Áp lực vô hình bao phủ xuống, vài võ giả Hậu Thiên bị áp lực đè nén, có chút không chống đỡ được.
- Tám!
- Bảy!
Mỗi một giây trôi qua, lại là một tiếng đếm vang lên!
- Làm sao bây giờ?
Hỏa Phủ truyền âm cho Lâm Minh, ngay cả Hỏa Phủ vẫn luôn trấn định mà lúc này cũng có chút luống cuống.
Lâm Minh trầm mặc, mấy ngày nay thực lực của hắn quả thật tăng lên không ít, nhưng đối với một trận chiến này, trong lòng hắn cũng hoàn toàn không có chút nắm chắc nào.
Thanh niên tóc đỏ này cũng không phải là kẻ mà Âu Dương Thần Tú có thể sánh bằng được, huống chi, bên cạnh hắn còn có ba đầu sỏ Ma Vực, ba tên đầu sỏ này, mỗi một người đều chỉ hơn Âu Dương Thần Tú chứ không kém.
Cộng thêm có rất nhiều đệ tử dòng chính của Nam Hải Ma Vực, đây tuyệt đối là một trận huyết chiến thảm thiết!
- Sáu!
- Năm!
- Bốn!
Thanh niên tóc đỏ bình tĩnh đếm, Lâm Minh vẫn luôn trầm mặc mà súc thế, ánh mắt hắn chằm chằm vào thanh niên tóc đỏ, chiến ý toàn thân sôi trào!
- Ba!
Thanh niên tóc đỏ đếm tới đây, chậm rãi rút ra chiến kích trong Tu Di giới, thanh huyết kích dài một trượng, toàn thân lóe ra ánh sáng màu đỏ, đây cũng là phỏng chế phẩm của Đại Hoang huyết kích, chỉ là phẩm chất kém hơn thanh kích của Lôi Mộ Bạch không ít, thanh niên tóc đỏ tuy rằng có thực lực cao hơn Lôi Mộ Bạch rất nhiều, nhưng nếu nói về địa vị trong Nam Hải Ma Vực, tất nhiên hắn còn xa mới bằng được.
Huyết kích vừa xuất hiện, từng luồng khí tức tanh máu phát ra, vài võ giả Hậu Thiên đứng gần đó đều không kìm nổi run lên, đứng dậy khỏi đội ngũ, đối mặt với thanh huyết kích này, bọn họ thật sự không có chút dũng khí phản kháng nào.
Không đứng ra, chắc chắn sẽ phải chết, nếu đứng ra, chỉ cần cẩn thận một chút, dùng bảo khí cẩn thận dò đường, có lẽ còn có một chút đường sống.
- Hai!
Thanh niên tóc đỏ chậm rãi đếm, sát khí toàn thân càng đậm đặc hơn.
Càng lúc càng có nhiều võ giả Hậu Thiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như tro tàn, mà các võ giả Tiên Thiên của liên minh thời chiến thấy cảnh này, đều lộ ra vẻ mặt bi thương.
Trong thế giới kỳ lạ này, hơn phân nửa là không chỉ có một chút nguy hiểm là khe nứt không gian, chờ sau khi các võ giả Hậu Thiên kỳ chết hết, sẽ đến lượt bọn họ.
- Một!
Thanh niên tóc đỏ đếm ra chữ cuối cùng, đột nhiên khẽ cười:
- Thật là can đảm! Thực là không sợ chết!
Ánh mắt của hắn rõ ràng dừng trên người Lâm Minh, trên thực tế, hắn đã sớm chú ý tới Lâm Minh rồi, tuy rằng tu vi của Lâm Minh không cao, nhưng trên người lại dày đặc chân nguyên, cũng không phải là võ giả Hậu Thiên bình thường có thể có được.
- Thú vị! Thú vị!
Thanh niên tóc đỏ từng bước đi tới gần, mà phía sau hắn chính là Mộng Ma, Huyết Cốt, Khuê Xà, ba tên đầu sỏ Nam Hải Ma Vực này có hung danh hiển hách, cộng thêm thanh niên tóc đỏ có thực lực càng mạnh hơn, bốn người cùng nhau phát ra khí thế, các võ giả của liên minh thời chiến căn bản không có chút đấu khí nào, thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của chúng nữa.
Lâm Minh bình tĩnh nhìn thanh niên tóc đỏ, đứng trước mặt tiểu đội Hỏa Phủ, phía sau hắn, Mị Ảnh và râu rậm đều nắm chặt vũ khí, nhưng trong lòng bàn tay lại thấm đẫm mồ hôi.
Sắc mặt của đội trưởng Hỏa Phủ cũng ngưng trọng, thần kinh cực kỳ căng thẳng, bên cạnh Hỏa Phủ, đầu ngón tay của Tử Vũ cũng bắn ra điện quang màu tím, như gặp đại địch.
Thanh niên tóc đỏ trực tiếp bỏ qua đám người Hỏa Phủ, ánh mắt dừng trên người Lâm Minh, nói:
- Tiểu tử, ngươi rất không tồi, trước khí thế của ta mà vẫn có thể trấn định như vậy!
Lâm Minh không chút để ý, đưa tay chạm vào chiến kích trong Tu Di giới, Đại Hoang huyết kích!
Đối mặt với thanh niên tóc đỏ đến từ tông môn ngũ phẩm, cộng thêm Ma Vực ba đầu sỏ và rất nhiều cao thủ Tiên Thiên của Ma Vực, Lâm Minh đã chuẩn bị toàn lực ứng phó, không có bất kỳ giữ lại nào, cũng không có khả năng giữ lại chút nào cả, đây là một trận chiến liên quan đến sinh tử của hắn!
Lực áp bách cường đại làm cho các võ giả xung quanh không kìm nổi lui về phía sau, rất nhiều võ giả đều lộ vẻ bi thương:
- Xong rồi... Tiểu đội Hỏa Phủ chết chắc rồi, Hỏa Phủ nhiều nhất cũng chỉ có thể đối mặt với cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ bình thường, nhưng nếu chống lại bốn người này thì chắc chắn sẽ bị miểu sát, tên tiểu tử Hậu Thiên hậu kỳ kia tuy rằng khí thế mạnh mẽ, nhưng trước tu vi tuyệt đối áp chế, thì cũng không thể làm gì được cả!
- Làm sao bây giờ, chúng ta có ra tay không?
- Nếu ra tay, chúng ta cũng sẽ chết! Bọn họ gϊếŧ người không chớp mắt a!
- Nhưng, nếu không phản kháng, chẳng lẽ cứ để cho bọn họ tùy ý bố trí như vậy ư...
Tên đệ tử kia không nói gì thêm nữa, bị trở thành vật hy sinh, sau đó chết đi, còn không bằng oanh oanh liệt liệt mà chết trận.
Người nói lúc trước khẽ thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa, số lượng võ giả chỉ bằng một phần ba của người ta, chất lượng thì còn kém xa nữa, đánh như thế nào đây? Căn bản là trứng chọi đá a!
Đây cũng là suy nghĩ của đại đa số võ giả liên minh thời chiến, đối phương chính là quân đội dòng chính của Nam Hải Ma Vực, bọn họ thì lại chỉ là tạp binh mà thôi.
Thanh niên tóc đỏ bước tới gần Lâm Minh năm trượng, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng vẻ:
- Tốt lắm! Ta rất bội phục những người không sợ chết, nhưng không sợ chết cũng không phải là chuyện tốt gì cả, bởi vì người như vậy thường sẽ chết rất nhanh!
Ầm...
Chân nguyên toàn thân của thanh niên tóc đỏ bùng nổ, mái tóc dài đỏ như máu tùy ý bay múa trong cơn lốc chân nguyên, tay phải hắn khẽ đưa ngang, thanh huyết kích dài một trượng quét ngang ra ngoài, một luồng khí tức tanh máu phát ra theo, giống như phải đối mặt với thiên quân vạn mã đang lao tới vậy!
- Ta tên là Huyễn Xương! Đỡ cho ngươi đến chết cũng không biết là bị ai gϊếŧ!
Lâm Minh không nói một lời nào, hắn vẫn luôn trầm mặc, trầm mặc mà súc thế! Khí thế toàn thân hắn được vận chuyển tới mức cực hạn, chân nguyên liên hệ tới hạt giống Tà Thần, mười ba luồng Huyết phù nhanh chóng chuyển động trong kinh mạch, bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra.
Một luồng khí tức căng thẳng tràn ngập nơi đây, không khí xung quanh dường như bị ngưng hóa thành thực chất.
- Chết!
Huyễn Xương quát lớn một tiếng, bước ra một bước, huyết kích nện thẳng xuống dưới, mặt đất dưới chân chắn vỡ vụn ra, huyết kích đỏ thẫm phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.
Trong nháy mắt này, tay phải của Lâm Minh vốn luôn đặt trên Tu Di giới rốt cuộc chém ra, Đại Hoang huyết kích sáng lên mười ba phù văn, giống như một con Huyết Long lao tới, quét ngang mọi thứ!
Bề ngoài giống thanh huyết kích của Huyễn Xương như đúc, chỉ là khí tức huyết tinh ẩn chứa trong đó còn nồng đậm hơn vài phần!
Keng...
Hai kích va chạm, nham thạch vỡ vụn! Dòng khí cuồng bạo thổi tới các võ giả xung quanh, khiến mọi người gần như không đứng thẳng được, hai chân Lâm Minh lún sâu vào trong lòng đất, cầm Đại Hoang huyết kích trong tay, đỡ lấy một kích này của Huyễn Xương!
- Cái gì?
Trên mặt Huyễn Xương lộ ra vẻ khó tin! Đỡ được ư?
Các võ giả khác, bao gồm cả Ma Vực ba đầu sỏ cũng ngẩn người ra, tuy rằng Huyễn Xương chỉ tiện tay đánh ra một kích, nhưng cũng không phải là thứ mà một võ giả Hậu Thiên hậu kỳ có thể ngăn cản được.
Hơn nữa thanh huyết kích kia lại giống như đúc với thanh huyết kích trong tay Huyễn Xương, khí thế lại còn cường đại hơn, cường đại đến mức làm cho người ta nhìn một cái cũng thấy hết hồn!
Đó là thanh kích gì vậy?
- Ngươi...
Huyễn Xương nhìn Lâm Minh, sắc mặt liên tục thay đổi, tại Nam Hải Ma Vực, có rất nhiều phỏng chế phẩm của Đại Hoang huyết kích, Huyễn Xương cũng không thể nhận ra thanh kích trong tay Lâm Minh có phải là của Lôi Mộ Bạch hay không, chỉ là phương pháp chế tạo thanh huyết kích này chắc chắn là của Nam Hải Ma Vực, tại sao lại nằm trong tay thanh niên này? Hắn là ai?
- Đáng giận!
Trước mặt nhiều người như vậy, bị một võ giả Hậu Thiên hậu kỳ chặn lại một kích của mình, Huyễn Xương cảm thấy rất mất mặt, giận giữ hét lên:
- Huyết Sơn ấn!
Một tay đánh ra một ấn quyết, đánh lên trên thanh huyết kích trong tay, toàn thân thanh huyết kích lập tức phát ra ánh sáng chói mắt, Huyễn Xương dứt khoát dùng võ kỹ.
Huyết Sơn ấn là công pháp lưu truyền hơn ba ngàn năm trước tới nay của Nam Hải Ma Vực, không nằm trong Thượng Cổ ma quyển, uy lực của nó tuy rằng không bằng Thượng Cổ ma quyển, nhưng đã được Huyễn Xương cô đọng nhiều năm, đã cực kỳ cứng rắn rồi!
Ánh mắt Lâm Minh cực kỳ sắc bén, chân nguyên Tôi Tủy toàn thân hoàn toàn bùng nổ ra! Mười ba luồng Huyết Ẩm chi ấn gào thét lao ra:
- Hỗn Nguyên kích!
Một kích được chém ra, Huyết Ẩm chi ấn hình thành lốc xoáy màu đỏ trên lưỡi kích! Không gian xung quanh dường như bị vặn vẹo, uy lực của một kích này đã lờ mờ chạm đến cánh cửa pháp tắc rồi.
Hai thanh chiến kích va chạm, trong thế giới âm u này dường như cháy lên một vầng mặt trời màu máu, Huyễn Xương cảm thấy một luồng lực xoáy tròn cực kỳ cổ quái truyền đến, thân thể hắn suýt nữa đã bị đánh văng ra ngoài!
Tuy rằng vận chuyển chân nguyên mạnh mẽ ổn định được thân thể, nhưng hắn vẫn phải liên tiếp lui về phía sau bảy, tám bước!
- Ngươi! Rốt cuộc là ai!
Hai mắt Huyễn Xương đỏ rực, nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, như một con dã thú đang chuẩn bị vồ mồi.