Triệu Minh Triết bị thái độ thờ ơ của cô chọc tức đến mức ngực đau thắt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Vi Vi, bây giờ chúng ta coi như xong, mong sau này cô đừng đến dây dưa với tôi nữa!"
Diệp Vi Vi nhìn hắn ta với vẻ ghê tởm: "Yên tâm, trước kia là tôi bị cặp gian phu da^ʍ phụ các người lừa gạt, bây giờ mắt tôi sáng rồi."
"Tốt nhất là cô đừng hối hận!"
Triệu Minh Triết buông lời độc ác, sau đó trở về phòng.
Diệp Vi Vi nhìn lướt qua mọi người: "Hai ngày nay khiến mọi người chê cười rồi, những thứ trong rương này, ai thích thứ gì, tôi đồng ý bán rẻ bằng nửa giá, không cần phiếu."
Nghe nói bán nửa giá không cần phiếu, mọi người đều tỏ ra hứng thú.
Cuối cùng, đồ đạc trong rương đều bị đổi hết, đến cái rương cũng không còn.
Diệp Vi Vi lại có thêm hơn một trăm tệ.
Thực ra, những thứ mà nguyên chủ tặng cho Triệu Minh Triết những năm qua không chỉ có giá trị như vậy, nhưng cô biết, số tiền này cộng với một trăm tệ kia đã đủ khiến Triệu Minh Triết xót ruột, quan trọng nhất là, mất mặt!
Triệu Minh Triết là kẻ đạo đức giả, luôn tự cho mình thanh cao, rất coi trọng thể diện, bị Diệp Vi Vi vả mặt liên tiếp như vậy, chắc chắn hắn ta tức điên lên rồi.
Triệu Minh Triết quả thực sắp bị Diệp Vi Vi chọc tức đến phát điên.
Cũng chỉ vì hôm nay Diệp Vi Vi làm ầm ĩ lúc nhận dụng cụ, công việc ghi điểm của hắn ta cũng bị mất, bây giờ hắn ta không những phải cùng mọi người xuống ruộng làm việc, mà còn bị người trong thôn chỉ trỏ, thật là xui xẻo.
Chiều nay cuốc đất nửa ngày, hắn ta mệt muốn chết.
Rõ ràng hắn ta không cần phải chịu đựng những điều này, đều là do Diệp Vi Vi hại!
== == == == ==
Đêm nay, người bất mãn với Diệp Vi Vi không chỉ có mình Triệu Minh Triết.
Nhà Lục Tiểu Lan.
Hôm nay, lúc ăn cơm tối, Lục Tiểu Lan vẫn bày ra vẻ mặt khó chịu.
Mẹ cô, bà Trương, thấy con gái không vui, khuyên nhủ: "Đại Hoa, còn ngồi ngẩn người ra đấy làm gì? Ăn nhanh đi con."
Lục Tiểu Lan tức giận quát lên với bà Trương: "Mẹ, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con tên là Lục Tiểu Lan, sau này gọi con là Tiểu Lan, mẹ còn gọi con là Đại Hoa, con giận mẹ đấy!"
Gọi cái gì mà Đại Hoa, quê mùa chết đi được!
Làm gì có hoa lan nào cao quý tao nhã như cô!
Bà Trương cười xòa: "Rồi rồi rồi, Tiểu Lan, Tiểu Lan, được chưa nào? Ăn cơm mau đi con."
Lục Tiểu Lan liếc xéo Lục Minh Tài, tức giận nói: "Con không ăn đâu, tức cũng tức no rồi!"
"Chuyện này có gì mà phải tức giận chứ?" Bà Trương bàng quan nói: "Cái thằng Triệu đó, nhìn thì có vẻ tử tế, ai ngờ đâu lại là loại người như thế! Con nghe lời bố con đi, đừng để tâm đến nó nữa!"
Trải qua chuyện sáng nay, bà Trương đã gạch tên Triệu Minh Triết ra khỏi danh sách con rể tương lai từ lâu rồi.
Hóa ra cái xe đạp, đồng hồ đeo tay, giày da gì đó đều không phải của Triệu Minh Triết!
"Mẹ, sao đến mẹ cũng nói như vậy? Tại sao mọi người đều tin lời con hồ ly tinh Diệp Vi Vi kia mà không tin Triệu Minh Triết? Rõ ràng là do Diệp Vi Vi cứ bám lấy Triệu Minh Triết, anh ấy không thèm để ý đến cô ta, cô ta uất hận nên mới cố ý bôi nhọ anh ấy, con đã hỏi Triệu Minh Triết rồi, anh ấy và Diệp Uyển Uyển chẳng có gì cả, đều là Diệp Vi Vi bịa đặt thôi."
Buổi sáng sau khi chạy theo Triệu Minh Triết, Lục Tiểu Lan đã "tâm sự" với anh ta, Triệu Minh Triết kể cho cô nghe Diệp Vi Vi đã đeo bám anh ta như thế nào trong suốt những năm qua.
"Bịa đặt hay không thì con cũng phải bỏ cái suy nghĩ đó đi, con với Triệu Minh Triết không hợp nhau đâu, sau này không được phép tiếp xúc với cậu ta nữa." Lục Minh Tài trầm giọng nói.
"Bố! Sao bố có thể như vậy chứ! Còn nữa, hôm nay tại sao bố lại đổi công việc của anh Triệu, anh ấy đâu có làm gì sai?"
Hôm nay nhìn thấy Triệu Minh Triết phải làm việc nặng nhọc, mồ hôi nhễ nhại, Lục Tiểu Lan đau lòng muốn chết.
Một người tài giỏi như Triệu Minh Triết sao có thể phải làm những công việc nặng nhọc như thế chứ!