Tiết nguyên tiêu.
Sở Trạch đưa theo ta ra khỏi cung tham gia hội rước đèn.
Sở quốc có một tập tục, mọi người tham gia hội đèn l*иg đều đeo các mặt nạ thể hiện sự vui mừng.
Nam từ mặc áo choàng cùng một màu đen tuyền, nữ tử mặc áo choàng cùng một màu đỏ rực.
Từ xa nhìn lại, rất khó nhận ra ai là ai.
Ta cùng với Sở Trạch Diễn cải trang xuất cung, nắm tay đi trên con đường ngã tư tấp nập.
Phía trước cửa hàng bán hoa đăng dành cho các cặp tình nhân vây đầy người, Sở Trạch Diễn nói ta đứng im một chỗ chờ hắn, hắn chen vào trong đám người mua hoa đăng tình nhân.
Có người đi sát qua người ta, lấy mất con dao bên hông của ta.
“A Diễn…” Ta gọi Sở Trạch Diễn một tiếng, nhưng cùng lúc đó pháo hoa nở rộ trong trời đêm, át đi giọng nói của ta.
Pháo hoa tùy ý nở rộ, bầu trời đêm được chiếu rọi đủ loại ánh sáng ngũ sắc, đám đông bắt đầu dồn lại, khiến cho thị vệ mặc thường phục bị tách ra.
Ta biết nguy hiểm, nhưng con dao kia rất có ý nghĩa với ta, tuyệt đối không thể để mất.
Ta xoay người đuổi theo.
Sở Trạch Diễn quay đầu lại phát hiện ra không thấy ta đâu, sắc mặt luống cuống, trong đám người tìm kiếm hình bóng của ta.
Ta đuổi tới đầu một con hẻm, mấy hắc y nhân vây quanh ta.
Tiết Ninh từ chỗ tối đi ra, oán hận nói: “Thẩm Đàn Âm, cái thai trong bụng ta sinh non là do ngươi, ta không thể làm Tướng quân phu nhân cũng bởi vì ngươi. Giờ đây ta như một con chuột chui dưới cống, ngày ngày trốn đông trốn tây, là ngươi hủy hoại cuộc đời ta. Dù gì thì ta cũng ch, trước khi ch, ta phải gi ch ngươi rồi tính sau!”
Tiết Ninh dứt lười, lệnh cho hắc y nhân: “Gϊếŧ ả!”
Hắc y nhân tấn công về phía ta, ra tay vô cùng tàn nhẫn, muốn lấy đi tính mạng của ta.
Một vị mặc hắc bào, trên mặt đeo mặt nạ giống với Sở Trạch Diễn chạy đến con hẻm nhỏ, bắt đầu đánh nhau với hắc y nhân.
Hắc y nhân không phải đối thủ của hắn, bị đánh ngã trên mặt đất.
Tiết Ninh cầm trong tay một thanh kiếm đuổi theo chúng ta.
Nam nhân kia nắm lấy tay ta chạy vào một căn nhà bỏ hoang ở sâu trong con hẻm nhỏ.
Tay hắn có chút thê ráp.
Một màn này, dừng như đã từng xảy ra trước đây.
Khiến ta nghĩ đến một chuyện xảy ra năm ta mười ba tuổi.
Nguyên tiêu năm ấy, ta cùng Bùi Cảnh Trì đi hội rước đèn.
Chúng ta đeo mặt nạ, hắn mặc hắc bào, ta mặc hồng bào.
*hồng trong tiếng trung nghĩa là màu đỏ nha mấy bà
Thời điểm hắn đi mua đèn hoa đăng, ta đứng trong ngõ nhỏ chờ hắn.
Ta không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện bí mật của hai vị hắc y nhân, sau khi bọn họ phát hiện ra ta, muốn gi người diệt khẩu.
Bùi Cảnh Trì chạy đến cứu ta, hắn nắm lấy tay ta, chạy vào sâu trong con ngõ nhỏ.
Hắc y nhân ráo riết đuổi theo sau, hắn đưa ta trốn vào trong một ngôi nhà bỏ hoang, trốn vào phòng chứa củi sâu trong hậu viện.
Ta lạnh run, nghĩ mình sẽ ch vào cái đêm ấy.
Bùi Cảnh Trì vỗ bả vai ta, ý bảo ta ở im trong phòng chứa củi đừng nhúc nhích, hắn ra ngoài dụ hắc y nhân rời đi.
Một khắc kia, ta thực sự đã rung động, vậy mà hắn lại nguyện liều ch bảo vệ ta.
Ta đem con dao phụ thân để lại cho ta đưa cho hắn, hắn đi ra khỏi phòng chứa củi.
Bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Không biết qua bao lâu, tiếng đánh nhau bên ngoài mới ngừng.
Ta đi ra khỏi phòng chứa củi, thấy hai tên hắc y nhân nằm trên cỏ dại hoang vu trên mặt đất, trên tay Bùi Cảnh Trì toàn là máu.
Hắn tháo mặt nạ trên mặt xuống, đi về phía ta, nói với ta: “Đàn Âm, không sao rồi, ta đã gi hết bọn chúng rồi.”
Ta nghĩ, vì một khắc kia, sau này nhất định ta sẽ đi theo Bùi Cảnh Trì.
Xa cách tám năm, khi bị nam nhân kia nắm tay kéo ta chạy về phía phòng chứa củi ấy, trí nhớ của ta đã trở nên hỗn loạn.
Nháy mắt nam nhân kia khóa trái phòng chứa củi, ta đột nhiên ý thức được, người trước mắt chính là Bùi Cảnh Trì.
Hàng năm hắn đánh giặc, ngón tay thô ráp.
Bùi Cảnh Trì tháo mặt nạ xuống, tới gần ta: “Đàn Âm, mạng nàng là của ta, sao nàng có thể trao thân cho nam nhân khác?”
Mặt nạ trên mặt ta bị hắn tháo xuống.
Hắn đè ta lên mặt đất, vây ta ở dưới thân, giống như một con cầm thú đến mùa động dục: “Đàn Âm, cho ta một lần, ta đem mạng ta cho nàng.”