Chim Hoàng Yến Không Ngoan Của Đại Ca Cố Chấp

Chương 39.1: Charles trợ giúp

Trương Uyên mơ màng học xong một tiết, lúc Charles sắp rời đi thì cậu cản anh lại.

Charles nhìn Trương Uyên đã lâu không gặp có chút khó hiểu.

“Uyên, có việc sao?”

Trương Uyên ngượng ngùng lúng túng không biết nên mở miệng thế nào.

“À, dạo này tôi không liên lạc với cậu được, cậu có rảnh không? Chúng ta đến sân thể dục một chút nhé?”

Charles kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý.

Hai người đều không nói chuyện trên sân thể dục yên tĩnh.

Trương Uyên sợ quá muộn nên trực tiếp hỏi: “Charles, tôi có một số việc muốn nhờ cậu hỗ trợ, nhưng có thể sẽ nguy hiểm nên cậu hãy suy xét trước.”

Charles nghe Trương Uyên nói thì trước mắt anh sáng ngời, anh chờ mong hỏi: “Rốt cuộc cậu nghĩ kỹ rồi sao? Chuẩn bị khi nào đi? Tôi có thể giúp cậu cái gì?”

Trương Uyên rất kinh ngạc, cậu tưởng Charles phải suy xét một chút, không nghĩ tới anh không chỉ đoán được cậu muốn làm gì, mà còn tích cực muốn trợ giúp cậu nữa.

Thấy Trương Uyên thắc mắc, Charles giải thích: “Lúc ở Lạc Mông Tư, tôi rất hối hận vì không sớm nói ra thân phận của tôi với cậu. Nếu tôi sớm nói ra thì có lẽ đã có thể giúp cậu hoàn toàn thoát khỏi hắn ta, mà không phải trơ mắt nhìn cậu bị bắt về.”

Trương Uyên thấy Charles hối hận như vậy, trong lòng cậu nhịn không được mà cảm thấy ấm áp. Có nhiều người bạn chịu giúp mìnhnhư thế, cậu càng thêm tin tưởng lần chạy trốn này.

“Tôi chuẩn bị sẽ đi khoảng ba tháng sau, nhưng hiện tại tôi không có tiền, hoặc là nói tiền của tôi đều trong sự giám thị của Lục Minh. Vì thế, tôi cần một cách hợp lý để biến tiền trong thẻ thành tiền mặt để mang đi, nên tôi đến đây nhờ cậu giúp.”

Nghe được lời này Charles cũng suy nghĩ, muốn dưới tình huống không khiến Lục Minh hoài nghi mà chuyển tiền sang tiền mặt, việc này thì hơi khó.

“Để tôi trực tiếp cho cậu một số tiền đi. Lục Minh quá nhạy bén. Tôi không nghĩ ra có cách nào có thể không kinh động đến hắn ta mà lấytiền ra được.”

“Charles, tôi không thể lấy tiền cậu. Vì sau khi tôi đi thì có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau một khoảng thời gian dài nên tôi sẽ không trả tiền cho cậu được.”

Nếu là bình thường, Charles nhất định rất thưởng thức với suy nghĩ này, nhưng hiện tại dưới tình huống này anh lại bối rối với tính chính trực của Trương Uyên.

Đột nhiên, anh chợt nghĩ ra một cách hay.

“Nè, Uyên, tôi đã nghĩ ra một cách tuyệt đối không bị phát hiện.”

Charles hưng phấn nói: “Chúng ta có thể đừng làm rắc rối như vậy. Hai tháng nữa tôi sẽ về nước, tôi có thể cho cậu một số tiền, sau đócậu đưa thẻ ngân hàng cho tôi. Đến lúc đó chúng ta ở nước ngoài, tiền chuyển tới nước ngoài còn có thể giúp cậu làm hắn ta lạc hướng. Cậu thấy cách này hay không!”

Trương Uyên kinh ngạc, cảm thấy cách này quả thực quá hoàn hảo.

Nhưng cậu vẫn lo lắng cho Charles.

“Charles cảm ơn cậu, nhưng như vậy hắn ta có thể tới làm phiền cậu không?”

“Không không không, đến lúc đó tôi đã về nước, mà gia tộc Eugene ở Pháp rất lợi hại nên cậu đừng lo.”

“Hơn nữa tôi có thể chuẩn bị đồ cho cậu trước.”

Anh nghịch ngợm nháy mắt.

Trương Uyên nhìn anh làm trò thì bật cười.

Thiếu niên đang nở nụ cười ấm áp dưới ánh nắng như thiên thần, nụ cười này sẽ tồn tại trong trí nhớ của Charles thật lâu, thật lâu.