Chương 8: Giải thích
Đường Hiểu theo bản năng đưa mắt nhìn qua.Đập vào mắt cậu đầu tiên chính là khuôn mặt anh tuấn mà nghiêm nghị của Cốc Tu Cẩn, lại có chút sắc bén, giống như vừa mới ra khỏi chiến trường. Biểu tình nghiêm túc đó nhất thời làm tim cậu đập thình thịch.
Kỳ thật Đường Hiểu vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Thời điểm lần trước tới đây, cậu căn bản không nói được nội dung gì với Cốc Tu Cẩn, thậm chí còn bị người ta ‘đuổi’ ra ngoài, kết quả ngày hôm qua lại đột nhiên gọi điện thoại nói muốn cùng công ty cậu ký hợp đồng bảo hiểm. Trong lòng cậu vẫn thực lo lắng, cứ cảm giác sẽ có vấn đề gì.
Cốc Tu Cẩn nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hiểu, liền biết đã dọa đến cậu, lập tức thu hồi cảm xúc bên ngoài. Đối với cậu nhân viên bảo hiểm này, trong lòng anh cảm thấy thực có lỗi.
“Thật có lỗi, để cậu đợi lâu rồi!”
Cốc Tu Cẩn chủ động mở miệng khiến Đường Hiểu khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn, anh thế nhưng lại giải thích với cậu, chẳng lẽ mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Phản ứng đáng yêu như vậy không khỏi khiến tâm tình bởi vì cuộc họp mà nặng nề không vui của Cốc Tu Cẩn tốt lên một chút, khó trách Bạch Lâm nói cậu rất thú vị.
“Việc lần trước thật xin lỗi, là tôi hiểu lầm cậu.” Cốc Tu Cẩn nói.
Đường Hiểu sợ run một chút, mới kịp hiểu rằng anh đang nói đến thủ đoạn ‘khổ nhục kế’ kia, kỳ thật cậu gần như đã quên việc đó rồi.
Nghe Cốc Tu Cẩn giải thích, Đường Hiểu vội vàng xua tay nói rằng: “Không, không có gì, Cốc tổng không cần giải thích với tôi, tôi biết ngài không phải cố ý.”
Cốc Tu Cẩn đưa tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã sắp mười hai giờ. Nghĩ đến cậu ở chỗ này chờ mình hơn ba giờ, liền đề nghị, “Nếu Đường tiên sinh không ngại, chi bằng chúng ta cùng đi ăn cơm trưa, buổi chiều lại thảo luận về hợp đồng bảo hiểm, cậu cảm thấy thế nào?”
Đường Hiểu bây giờ mới chú ý tới đã gần mười hai giờ. Cậu không nghĩ tới có thể cùng Cốc Tu Cẩn ăn cơm, nhưng anh đã nói như vậy, nếu còn cự tuyệt không chừng đối phương sẽ cho rằng cậu vẫn còn tức giận, liền gật đầu: “Được.”
Thời điểm hai người nói chuyện xong cũng chỉ còn mười phút nữa tan tầm, Cốc Tu Cẩn rõ ràng là người đầu tiên rời khỏi văn phòng.
Hành động kia nhất thời khiến phòng làm việc xuất hiện một trận oanh động không nhỏ. Bởi vì Cốc tổng cho tới bây giờ chỉ có tăng ca, chưa bao giờ có việc về sớm, hơn nữa anh còn thường xuyên ăn trưa tại phòng làm việc, trừ khi có khách hàng rất trọng yếu. Nhưng mà lúc này đây, Cốc tổng thế nhưng lại cố ý dẫn cậu nhân viên bán bảo hiểm kia đi ra ngoài ăn cơm, chẳng lẽ hai người có quan hệ đặc biệt?
Đường Hiểu không biết quan hệ của cậu cùng Cốc Tu Cẩn đang bị người ở bên ngoài tưởng tượng đủ kiểu, ngồi trên chiếc BMWs của Cốc Tu Cẩn, cậu có chút khẩn trương.
Đường Hiểu lần đầu tiên ngồi trên một chiếc xe đắt tiền như vậy, sợ lỡ tay làm hỏng, sẽ không có tiền bồi thường.
Cốc Tu Cẩn thấy cậu sau khi lên xe liền thập phần câu nệ, anh mỉm cười nói, “Đừng khẩn trương, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi.”
Đường Hiểu ôm túi xách, ráng nặn ra một cái tươi cười thoáng chút cứng nhắc, “Tôi không khẩn trương.”
Cốc Tu Cẩn nhìn cậu một cái, không nói nữa, trực tiếp lái xe đưa cậu đến một nhà hàng.
Bên trong nhà hàng trang trí xa hoa mà không thô kệch, trong cao quý lộ ra một tia thanh lịch, bầu không khí tương đối an tĩnh, cũng là địa điểm dùng cơm mà bình thường Cốc Tu Cẩn thích nhất.
Đường Hiểu đã từng nghe nói về nhà hàng này, rất nổi danh tại H thị, không chỉ bởi vì bên trong trang trí xa hoa lộng lẫy, mà thức ăn lại đặc biệt ngon. Mọi người đã từng dùng bữa ở đây đều khen không ngớt lời, bất quá cậu chưa từng tới đây, bởi vì không có tiền. Ăn cơm ở nơi đây, một lần liền tốn hơn một nghìn đồng.
Đường Hiểu không nghĩ tới Cốc Tu Cẩn sẽ dẫn cậu đến nơi xa hoa này để ăn cơm.
Nơi này tuyệt đối không thích hợp cho loại người ở dưới đáy của xã hội như cậu đến. Nghĩ vậy, Đường Hiểu liền nhắm mắt đi theo phía sau Cốc Tu Cẩn, sợ sẽ làm sai cái gì.
Đi vào bên trong nhà hàng, cỗ không khí xa xỉ kia lại càng thêm dày đặc. Sàn nhà lát đá cẩm thạch màu đen, trần nhà treo ngọn đèn sắc vàng sang trọng, bên cạnh bức tường thủy tinh là một gian phòng nhỏ xinh đẹp được ngăn cách đơn giản.
Hai người chọn một gian phòng nhỏ ở phía đông ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống một lúc, nhân viên phục vụ liền lập tức bưng một bình trà xanh đi tới, ân cần rót trà cho bọn họ.
Cốc Tu Cẩn cầm lấy thực đơn để trên bàn, nhìn lướt qua liền đưa cho Đường Hiểu, “Muốn ăn cái gì thì gọi đi.”
Đường Hiểu cầm lấy thực đơn, vừa nhìn thấy giá tiền, cậu liền ngượng ngùng nói, “Tôi tùy ý, ăn gì cũng được, vẫn là ngài gọi đi.”
Cốc Tu Cẩn cũng không miễn cưỡng cậu, trực tiếp gọi vài món anh đã ăn qua, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm.
Sau khi phục vụ ghi lại tên món ăn liền rời đi, trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại hai người bọn họ.