Chương 7: Bánh trên trời rơi xuống
Buổi sáng hai ngày sau, Đường Hiểu vừa mới đến nơi làm việc đã được nữ đồng sự thông báo rằng giám đốc dặn cậu lập tức đi đến văn phòng tìm ông ta.Vừa nghe lời này Đường Hiểu liền biết xong rồi, nhất định là ngày hôm đó cậu đi tìm Cốc Tu Cẩn nhưng không hoàn thành nhiệm vụ đã bị giám đốc biết!
Đường Hiểu ôm quyết tâm bị mắng chết, dưới ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa của hai vị đồng nghiệp, ôm tâm tình ‘Phong tiêu tiêu hề Dịch thủy hàn’ (1), đẩy cửa phòng làm việc của giám đốc.
“Tiểu Đường, rốt cục cậu cũng đến rồi, tôi đã chờ cậu rất lâu.” Thường Hưng mãnh liệt đứng lên.
Đường Hiểu hoảng sợ, giám đốc quả nhiên là đang chuẩn bị khởi binh vấn tội, nhưng thật không ngờ lại nhanh đến như vậy. Cậu có dự cảm, công việc kiểu này xem như xong đời rồi, hơn nữa lần này chỉ kiên trì được nửa tháng, rất bi thương. Đường Hiểu vốn dĩ còn dự đoán là một tháng!
Nhưng thật không ngờ, vẻ mặt của Thường Hưng vừa hưng phấn vừa tiêu sái bước đến giữ chặt tay cậu, kích động nói, “Tiểu Đường, tôi đúng là không nhìn lầm người, làm không tồi a! Thật không nhìn ra cậu lại có này bản lĩnh này.”
“Hả?” Đường Hiểu như người mộng du, ai nói cho cậu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giám đốc không không phải là chửi ầm lên sao, như thế nào lại đột nhiên khen ngợi cậu? Không phải là cậu đã xuyên qua rồi chứ?
Đường Hiểu vội vàng kéo Thường Hưng đang kích động đến tay cũng đều run, “Đợi một chút, giám đốc, rốt cuộc ngài đang nói cái gì vậy?”
Thường Hưng cười lớn vỗ vai cậu, “Tiểu Đường a, cậu đừng giấu tôi nữa. Buổi sáng hôm nay người của tập đoàn Thịnh Đằng đã gọi điện thoại cho tôi, nói là đồng ý cùng với công ty của chúng ta kí một hợp đồng bảo hiểm cho công nhân cho công ty họ. Tôi biết cậu muốn cho tôi một kinh hỉ, tôi đã nhận được rồi.”
Đường Hiểu nhất thời cảm thấy sét đánh ngang tai, cậu quả nhiên xuyên qua a!
Thường Hưng cho rằng cậu cao hứng đến nỗi nói không nên lời, nói tiếp, “Tiểu Đường a, cậu thật sự làm rất tốt. Chuyện này chủ tịch đã biết rồi, xét thấy cậu vừa tới công ty chưa đến một tháng liền vì công ty kí được một bản hợp đồng lớn, tôi cùng chủ tịch quyết định, chờ sau khi cậu cùng Thịnh Đằng ký xong hợp đồng, hai chúng tôi sẽ tặng cậu một phần thưởng thật xứng đáng. Thế nào, có vui không?”
Liên tiếp nhiều cái bánh nhân thịt rơi xuống đầu, Đường Hiểu đã muốn thất hồn lạc phách, chẳng lẽ đây là ánh sáng cuối đường hầm trong truyền thuyết? Cậu lớn từng tuổi này lần đầu tiên cảm nhận được loại cảm giác như vậy.
“Tiểu Đường?” Thường Hưng thấy cậu thật lâu không phản ứng, không khỏi kêu to một tiếng.
Đường Hiểu rốt cục phản ứng lại, kích động nắm chặt tay Thường Hưng, “Giám đốc, ngài nói thật sao? Sẽ cho ta tiền thưởng? Nhiều không?”
Thường Hưng hắc tuyến, cậu ta cũng chỉ nghe được bấy nhiêu thôi sao? “Dù sao cũng lớn hơn so với tưởng tượng của cậu.”
Đường Hiểu hắc hắc nở nụ cười.
“Cậu trước đừng vui mừng quá sớm, dù sao hợp đồng cũng chưa được ký! Bên tập đoàn Thịnh Đằng muốn cậu đại diện công ty chúng ta cùng bọn họ ký hợp đồng. Nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm hỏng việc này, tôi sẽ không tha cho cậu đâu!” Thường Hưng dù sao cũng không phải là người mới bước chân vào xã hội, rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Đường Hiểu lập tức gật đầu, “Giám đốc, ngài an tâm đi, tôi nhất định sẽ cố gắng nắm được tập đoàn Thịnh Đằng, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng đâu!”
Sau khi rời khỏi văn phòng, Đường Hiểu lập tức bắt đầu chỉnh lý tư liệu hợp đồng cần thiết. Mãi cho đến buổi sáng hôm sau, cậu mới cầm tư liệu đã được chuẩn bị đầy đủ đến trước cao ốc Thịnh Đằng.
Lần thứ hai tới nơi này, Đường Hiểu đã không còn lo sợ như lần trước. Tiếp đãi cậu vẫn là vị nữ trợ lý xinh đẹp lần trước, bất quá Đường Hiểu lại tới không đúng lúc, Cốc Tu Cẩn bây giờ đang họp.
Vì thế, cậu lại giống lần trước ngồi đợi ở phòng khách.
Thế nhưng thời gian chờ đợi lần này rõ ràng dài hơn so với lần trước. Ước chừng ba tiếng rưỡi sau, lâu đến nỗi cậu cho là mình bị đùa giỡn, cửa phòng khách đột nhiên được mở ra.