Phụ nhân mập đưa tay ra, hung hăng nắm lấy cằm của nữ tử: “Ta mặc kệ sư phụ của ngươi là ai? Ngươi tốt nhất nên nghe lời ta, nếu không...”
“Ồ, nếu không thì cứ đưa nàng ta cho ta!” Giọng người phu xe vội vã từ ngoài màn xe truyền vào, theo sau là khuôn mặt thô tục của hắn ta.
Phụ nhân mập lập tức mắng hắn: “Ý kiến
hay quá đấy! Cho dù là xác chết, cũng có thể bán lấy ít tiền! Bất quá, ngươi muốn cũng có thể.” Nàng ta đưa tay về phía hắn nói: “Một trăm khối linh thạch hạ phẩm.”
“Này! Phì nương tử, ngươi nói xem đây là... giao tình giữa chúng ta, nói đến tiền bạc sẽ làm ảnh hưởng đến giao tình giữa chúng ta!” Gã phu xe nhe hàm răng vàng, cười hắc hắc.
Người được gọi là Phì nương tử lại giễu cợt hắn, khinh thường lắc lắc mỡ trên mặt: “Đồ không răng, thứ ta cho ngươi chính là cái giá của giao tình, lại nói tiếp, ngươi thiếu ta ba trăm khối linh thạch hạ phẩm, hai khối linh thạch trung phẩm khi nào trả lại cho ta?”
“Ngươi, ngươi sao lại đề cập đến chuyện này? Ta đã nói qua một đoạn thời gian nữa sẽ đưa cho ngươi, gấp cái gì! Ai nha, ngươi nhìn xem, ta chỉ muốn nói với ngươi vài câu mà trời cũng sắp tối rồi, không nói nữa không nói nữa, chúng ta phải nhanh lên!”
Phụ nhân mập còn chưa kịp nói thì hắn đã quay đầu lại, kéo màn xe lên rồi thả xuống.
Trên mặt phụ nhân mập càng thêm lộ vẻ khinh thường, nhắc tới linh thạch nợ, gã chết tiệt thiếu răng này liền nói gần nói xa.
Nếu không phải thấy hắn có chút hiểu biết về làm ăn, nàng ta đã sớm đá hắn và ra đi một mình!
Toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người truyền đến tai Sở Huyên và nữ tử kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ tử kia trắng bệch như một tờ giấy trắng, không ai mà không biết những kẻ buôn người này là những kẻ liều lĩnh, bọn hắn không sợ bất cứ điều gì, những người mua hàng mà bọn hắn hướng tới đều là những nhân vật tàn nhẫn có tu vi cao thâm cùng xuất thân có bối cảnh khủng lồ.
Một khi giao dịch được thực hiện xong, mọi trách nhiệm không liên quan gì đến những kẻ buôn người này, mọi sự sống chết đều giao cho người mua.
Nữ tử bên cạnh trông luống cuống và sợ hãi.
Sắc mặt Sở Huyên cũng khó coi, không phải vì thân phận của hai người này, mà là vì nàng phát hiện kẻ mất răng cũng một thân tu vi, nhìn không thấu.
Lần này, cho dù hệ thống có giải phóng linh khí cho nàng thì nàng cũng khó có thể trốn thoát.
Phì nương tử nhìn thấy hết biểu cảm trên mặt hai người, mỉm cười hài lòng: “Đừng coi việc mua bán đáng sợ như vậy, các ngươi nếu nghe lời, ta sẽ đem các ngươi bán cho người mua tốt tính một chút, bảo đảm các ngươi cơm ngon rượu say, nếu các ngươi hầu hạ tốt, ở gần người có tu vi cao cũng có chỗ lợi đúng không?”
“Những lời dễ nghe ta đã nói, nhưng những lời khó nghe ta cũng nói cho các ngươi biết trước, nếu có ai phản kháng hoặc có ý định gì, một khi bị ta phát hiện, ta sẽ không vội bán các ngươi đi, nhất định ta sẽ thu thập các ngươi thật tốt trước khi giao bán!”
Nàng ta tàn nhẫn nói, dùng đôi mắt sắc bén quét qua mọi người.
Mấy người còn lại cũng đã tỉnh, nghe thấy lời nói của Phì nương tử liền rụt cổ lại, không dám lên tiếng vì tu vi chênh lệch.
Phì nương tử này cũng rất mưu mô, xảo quyệt, chọn những người có tu vi thấp để ra tay.
Nói xong, trong xe ngựa liền rơi vào mảnh im lặng, Phì nương tử cũng không nói thêm nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, tập trung dưỡng thần.
Mọi người đều không thể động đậy, cũng chỉ có thể trước tiên ngoan ngoãn đợi.
Sở Huyên ngược lại có vẻ lo lắng, nàng không ngừng kêu gọi hệ thống, vừa lớn tiếng hát, mau ra ngoài~
Cuối cùng, hệ thống cũng phản hồi, nhưng cỗ xe đang di chuyển cũng dừng lại.
Gã phu xe thiếu răng hướng vào xe ngựa nói: “Chúng ta đến rồi.”
Phì nương tử mở mắt ra, không nhìn những người khác, đưa tay về phía Sở Huyên, vác nàng ra khỏi xe ngựa.
“Mấy nữ tử còn lại ngươi đi giao đi, còn nữ tử này ta mang đi giao!” Nàng ta nói với gã thiếu răng.