(Nữ Công) Kẻ Điên

Chương 6: Dạy dỗ (4)

Cô bỗng nhớ ra một chuyện rút hạ thân ra đi tìm một thứ.

“Ah...” Giang Tiếu bị cô rút ra cũng có chút mơ hồ mà nhìn theo cô, thấy cô đi rót cốc nước mang lại phía hắn. Khi Giang Tiếu còn chưa hiểu gì thì Bạch Nhiễm đã đỡ hắn ngồi dậy đưa ly nước kế bên môi hắn.

Hắn dù không hiểu lắm, nhưng cũng ý thức được cổ họng hắn có chút đau rát, nên cũng thuận theo mà uống hết ly nước, uống xong hắn cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Bạch Nhiễm đặt ly nước đã hết lên bàn, sau đó cô đưa tay kéo hai chân Giang Tiếu lại phía mình.

“A...” Giang Tiếu bất ngờ kêu lên.

Chưa dừng lại ở đó cô kéo chân Giang Tiếu dang rộng ra hình chữ M, nhìn xuống hậu nguyệt Giang Tiếu vừa bị thao nên đỏ ửng và cũng đang không ngừng mấp máy, cô đưa tay sờ hậu nguyệt vuốt ve bên ngoài xong đưa hai ngón tay vào trong thăm dò.

“Đừng...” Giang Tiếu muốn trốn tránh nhưng lại bị Bạch Nhiễm đè lại, hắn không biết diễn tả sao hắn cảm giác sợ hãi muốn trốn tránh, nhưng lại không nhịn được khát cầu nó. Trứng run bên trong hắn vẫn đang không ngừng khoáy động, cảm giác ngứa ngáy muốn được lấp đầy như muốn lấp đầy tâm trí hắn.

“Ah... ha...” Bạch Nhiễm thăm dò bên trong hắn, thấy hắn có vẻ đã chìm vào du͙© vọиɠ, bên trong hắn không những ẩm ướt còn không ngừng siết chặt ngón tay của cô, cô liền cho tay ra vào nhanh bên trong hắn.

“Ha... ah... hức... ah... ah...” Giang Tiếu cảm thấy mọi thứ trước mắt đều đang dần mơ hồ, lí trí nhỏ bé còn sót lại muốn hắn phản kháng, muốn hắn chống cự. Nhưng sự nhỏ bé đó rồi cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là khao khát từ trong thân thể đến cả lí trí cũng đã bị nuốt trọn trong kɧoáı ©ảʍ.

Cô yêu chết với khuôn mặt động tình này, những khuôn mặt này không trêu đùa thì không thể được. Cô rút tay ra khỏi hậu nguyệt khi rút ra bên trong vẫn níu giữ không buông, nhưng cô vẫn dứt khoát rút tay ra ngoài thay vào đó cô cầm hạ thân đã cương cứng của mình cọ sát vào hậu nguyệt.

“Đừng mà... ah... ha... muốn...” Giang Tiếu bị cọ sát làm cho thoải mái nhưng sự ít ỏi đấy không làm hắn thỏa mãn. Hai tay hắn nắm chặt tay cô nhìn như là muốn ngăn cản nhưng thật sự hắn muốn cô làm hắn.

Ánh mắt cô hiện lên ý cười cô cúi người xuống đối diện với khuôn mặt dâʍ đãиɠ đó, một tay vẫn cầm hạ thân cọ sát, tay còn lại vuốt ve khuôn mặt từ mắt, đến mũi rồi lại đến bờ môi bị sưng lên đầy gợi cảm, ngón tay cô chà sát cánh môi dưới, ánh mắt của Giang Tiếu luôn dõi theo tay cô thấy cô dừng lại ở môi dưới, hắn liền không nghĩ ngợi gì mà vươn lưỡi liếʍ ngón tay cô, cô cũng theo đó mà đẩy ngón tay vào trong, hắn cũng theo đó mà liếʍ mυ'ŧ ngón tay cô.

Cô mĩm cười nhìn hắn: "Muốn sao!”

“Muốn... ha... hức... muốn mà...” Hắn gật gật dầu, ánh mắt đỏ ửng nhìn cô, như thể hiện sự lấy lòng của mình hắn càng liếʍ mυ'ŧ tay cô nhiều hơn.

Cô mỉm cười hài lòng với biểu hiện của hắn: “Muốn thì cầu xin đi, cầu xin tôi thỏa mãn cậu, tôi sẽ cho nó vào.”

Hắn im lặng một lúc, như không muốn nói nhưng cảm giác khó chịu khiến hắn phải suy nghĩ. Cô cũng không hối thúc hắn, nhưng bên dưới vẫn không ngừng cọ sát vào hắn.

“Ha... cho vào đi mà... hức... cầu xin... cầu xin... cô chủ... cho... cho... con... cầu... hức... thỏa mãn con... Ah...” hắn thở dốc trả lời, ánh mắt hắn nhìn cô như kiểu lên án, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cầu xin.

Tiếp lời nói của hắn thì cô đã cho hạ thân vào trong, tính ra thì cô cảm thấy xưng hô cô chủ có lẽ hay hơn tiểu thư, có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, nhưng cảm giác hắn động tình ngoan ngoãn nghe lời vẫn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nhiều.

“Ah... đừng... đừng mà... ah... nhanh... nhanh... hức... sâu... ha... quá... hức... không... ah... ha... không... chịu... ha... ha... nổi mà... ah...ah...”

Lần này cô cũng chẳng nhẹ nhàng gì, mà không ngừng cấm nhanh và sâu vào trong hắn. Cô như muốn đâm xuyên hắn, biết làm sao được thuốc không có tác dụng lắm với cô, nhưng nếu uống xong mà quan hệ thì cơ thể cô sẽ tiết ra chất ham muốn mạnh mẽ, nên vì vậy cô như muốn đâm xuyên qua cơ thể của hắn, muốn hắn không ngừng khóc cầu xin cô.

Giang Tiếu nay như con thuyền lênh đênh giữa biển, sóng cứ dặt dào mạnh mẽ đẩy về phía hắn, hắn không cách nào khác chỉ có thể nắm chặt tấm chăn như muốn níu một chỗ dựa, nhưng đều vô ích cơn sóng đấy chỉ càng mạnh mẽ ra vào hắn. Hắn cảm thấy bản thân sắp bị con sóng nuốt trọn, hắn không ngừng cầu xin nhưng chỉ đổi lại sự dồn dập của con sóng ngày càng một mạnh hơn.

Cô làm hắn không ngừng nghỉ, cũng phải nhiều lần dừng lại để lấy nước cho Giang Tiếu, đơn giản thì bản thể của cô khá là hút nước nên nếu không cung cấp thêm nước cho bạn tình thì họ sẽ trở thành một xác khô mất.

Hắn bị cô làm cho thần chí mơ hồ, không thể nào phản kháng chỉ có thể tiếp tục thừa nhận, chỉ có thể thở dốc rêи ɾỉ cầu xin cô thương xót, nhưng chỉ đổi lại việc cô càng ngày càng làm nhanh và mạnh hơn.

Nhìn Giang Tiếu khắp người đều là dấu hôn và những vết cắn cô để lại, cũng đủ biết đã trải qua cuộc tình hoan dại đến cỡ nào.

Nhưng đều này vẫn chưa làm cho Bạch Nhiễm hài lòng, cô muốn cho hắn nhớ mãi ngày hôm nay bản thân đã làm chuyện ngu ngốc gì và phải trả giá ra sao.