Trans+Edit: Pinoneverdie
(Cảnh báo: 22+
Các bạn nam trước khi xem nên chuẩn bị khăn giấy, các bạn nữ nên cân nhắc trước khi đọc. Các bạn chưa đủ tuổi vui lòng về làm lại giấy khai sinh thay đổi ngày tháng sinh thành để đủ điều kiện xem chương này. Còn nếu không thì...thôi....coi tiếp đi =]]]))))
Hơn chín giờ sáng, Viên Như tự nhiên thức tỉnh, từ cái gối bên cạnh lôi ra chiếc điện thoại di động, thấy màn hình biểu hiện thời gian, nhịn không được sửng sốt. Bình thường bảy giờ không dậy nổi ra khỏi giường Viên Tung sẽ liền đạp cửa, hôm nay thế nào đã trễ thế này vẫn còn không có động tĩnh?
Viên Như mặc xong quần áo đi ra căn phòng kế bên gõ cửa.
"Anh à, sao còn chưa ra khỏi giường?"
Kỳ thực Viên Tung và Hạ Diệu đã sớm tỉnh, chỉ là ở trong chăn nằm lầy ra không chịu dậy.
Nghe được tiếng Viên Như đập cửa, Viên Tung dùng ngón tay cái ở điểm thái dương của Hạ Diệu ấn một cái, trầm giọng nói: "Thức dậy đi, đại tiểu thư lười biếng cũng đã dậy rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà thức dậy sao?"
Hạ Diệu vừa dùng dằn lười biếng vừa thưởng thụ ánh mắt như mê hoặc của Viên Tung: tôi không biết xấu hổ, tôi đặc biệt không biết xấu hổ.
Được rồi...vài chục năm qua chưa từng được ngủ thẳng cẳng, Viên Tung ánh mắt chập chờn cứ thế tự phá luật.
Hơn nửa giờ qua đi, Viên Như trang điểm, mặc trang phục hoàn tất, lại đến gõ cửa.
"Anh à, mười giờ rồi, anh vẫn chưa chịu dậy làm cơm?"
Viên Tung ở trên cái mông Hạ Diệu xoa nhẹ một cái, còn nói: "Đứng lên đi, một hồi có người tới nhà hàn thuyên, đến lúc đó nhìn cậu vẫn còn ở trong chăn, trông khó coi không chứ hả?"
"Đến đây hàn thuyên cũng không phải đến lượt tôi, anh đem cái phòng này khóa lại không phải tốt rồi sao?" Hạ Diệu dùng đầu gối của mình, ngay đũng quần Viên Tung chọc một cái, "Chính anh mới là người cần phải đứng dậy ra khỏi giường, tôi lại không ngăn được anh."
Viên Tung ánh mắt bốc lửa, hắn nếu có thể đứng lên đã sớm thức dậy từ lâu. Dán vào mắt hắn chính là làn da trắng mướt cứ lãn vãn trong đầu, rốt cuộc hiểu rõ vì sao bá quan văn võ đang đợi mà đức vua vẫn không lâm triều, là ai cũng chẳng thể dậy nổi với tên này a!
Vì vậy, trở mình một cái, đến áp trên người của Hạ Diệu.
Viên Như lại ở bên ngoài nói: "Anh à, anh không làm cơm em sẽ đến nhà cậu ba ăn đấy. Buổi chiều em đi lên thị trấn mua ít đồ, buổi tối sẽ là ở lại nhà của lão cô."
Nói xong, đập cửa một cái, hầm hừ bỏ đi.
Viên Như vừa đi, trong chăn cấp tốc dấy lên một mảnh lửa, hai người ở bên trong dây dưa gặm cắn, chơi đùa rất sôi nổi. Viên Tung cơ hồ bị Hạ Diệu ép siết đến nổi thú tính, Hạ Diệu đành phải dừng lại. "Tôi phải đi tắm trước."
Viên Tung nói: "Khoan hãy tắm, lạnh như thế lau người là được rồi."
"Không được." Hạ Diệu rất kiên trì, "Trên người tôi dính cháo, rất khó chịu."
Nói xong nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo.
Viên Tung không ép được cậu ta, không thể làm gì khác hơn là cũng mặc quần áo rời khỏi giường, trước hết là nấu cho cậu ta ít cơm, cho hắn đầy bụng đã. Hạ Diệu ăn rất nhanh, cũng không biết gấp gáp cái gì. Ăn xong thì lau miệng, theo Viên Tung đi ra cửa.
Trên đường, hầu như ai thấy Viên Tung đều chào hỏi, nên thuận tiện hỏi một câu.
"Đây là ai vậy?"
Hạ Diệu khoác lên bả vai Viên Tung, nói: "Tôi là bạn bè bên ngoài của anh ta."
"A u, dáng dấp thật là đẹp trai!"
Mỗi lần đến lúc như vầy, Viên Tung chỉ biết ngậm cười, con ngươi chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào Hạ Diệu, cảm giác là giống như người khác xem họ như con cháu chung một nhà mà khen ngợi.
Đến nhà tắm công cộng, Hạ Diệu mới biết được Viên Tung vì sao không vui khi cậu ta muốn đi tắm, bởi vì nơi này không có phòng đơn, chỉ có thể cùng người khác tắm chung. Viên Tung và Hạ Diệu dùng chung một cái vòi phun, cố ý vừa tắm vừa che cho hắn.
Hạ Diệu mấy ngày này đều "kìm nén" đến mức quá tàn nhẫn với bản thân, tại nơi công cộng này chính là đang "nhất trụ kinh thiên" (một cây trụ trời, ý chỉ cự vật đang muốn cương lên như cây cột) dù "nhu cầu" có bức bách đều chưa từng lùi bước mà hành xự, đến sau cùng còn bị Viên Tung chê cười.
"Nhìn tiền đồ của cậu kìa."
Hạ Diệu hừ lạnh một tiếng, thừa dịp người khác không chú ý ở giữa hai chân Viên Tung đem "trụy vật" của hắn nhéo một cái.
"Anh so với tôi cứng cũng không kém"
Hai người đang vui vẻ huyên náo, đột nhiên có người vỗ vai Viên Tung một cái, hảo tâm nhắc nhở.
"Bên kia có hai cái vòi phun đều dùng rất tốt."
"Tôi biết." Viên Tung nói, "Tôi giúp cậu ta tắm rửa kỳ cọ."
Nói xong đem khắn tắm đến chà lưng cho Hạ Diệu, vừa định chà thì phát hiện trên lưng có hai vết lằn mờ nhạt, nếu không nhìn kĩ chắc chắn không nhìn ra.
"Phía sau lưng cậu là bị cái gì vậy?" Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu chợt cứng đờ, xong, cả ngày soi gương, đã quên soi phía sau lưng.
"Phía sau lưng tôi làm sao?" Hạ Diệu cố ý giả ngu.
Viên Tung dùng tay vỗ về xoa xoa hai vết lằn đó: "Tự bản thân mình bị thương cũng không biết?"
Hạ Diệu hàm hồ từ ngữ loạn xạ, "Cái đó....chắc là hôm nọ bị té nên không cẩn thận bị cào rách một chút."
Tuy rằng nhìn qua càng nhìn càng thấy giống vết lằn của dây thừng, nhưng Viên Tung vẫn không có hỏi nhiều, đơn thuần cảnh cáo Hạ Diệu: "Sau này cậu mà một lần nữa không cẩn thận, còn xuất hiện những vết lằn này, tôi sẽ cho cậu những vết còn lớn hơn." Hạ Diệu vì muốn để chuyện này qua đi, không dám nói thêm gì nữa.
Trên đường trở về, chân của hai người đều theo bản năng mà bước nhanh hơn.
Bước sãi chân của Viên Tung vốn đã rất rộng, dù là có gấp gáp tăng tốc cũng không lộ ra vẻ gì là vội vã. Hạ Diệu bình thường thói quen nhàn hạ, lần này đẩy nhanh cước bộ, quả thực tựa như chân đạp trên phong hỏa luân, bị vẻ mặt bất an rối loạn mình bán đứng triệt để.
Sau đó hai người họ giống như "cước bộ tranh đấu", anh hơn tôi một bước, tôi tiến lên hai bước. Lúc này khoảng cách đến nhà Viên Tung chỉ còn khoảng năm trăm mét, cười lớn một tiếng, bỗng nhanh như điện chạy điên loạn.
Viên Tung trong ý thức một mảnh hoang vu, chỉ còn nhìn thấy thân ảnh mê người của Hạ Diệu ở trong tuyết. Cảm giác phía sau giống như là có một đám lửa đuổi theo hắn, nếu như không nhanh chạy, cả người sẽ bị cháy sạc, hài cốt không còn.
Sân vườn, cửa chính, cửa phòng ngủ....toàn bộ đóng kín.!
Lớp của kính dầy như một tầng băng tuyết ngăn cản ánh sáng từ bên ngoài, làm loạn trong đống chăn mền gần lò sưởi, lớp áo bông dày còn chưa kịp cởi ra... Hai người tựa như hai gã đàn ông thôn quê yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, bỏ mặc tất cả cố kỵ và ràng buộc, bỏ mặc những gì nguyên thủy nhất, thuần túy nhất, cứ thế mà thể hiện cảm xúc phóng đãng.
Hạ Diệu chưa từng nghe Viên Tung thở dốc loạn nhịp như vậy, răng môi hòa quyện vào nhau chuyển động lúc thì đùa giỡn dây dưa lúc thì độc tài thô lỗ, đầu lưỡi đi sâu vào cổ họng của Hạ Diệu, hầu như nuốt lấy toàn bộ hô hấp của cậu ta.
Bên ngoài nhiệt độ âm bốn mươi mấy độ C, trong phòng Hạ Diệu và Viên Tung lại đem quần áo xé rách không còn một mảnh. Hôn môi, mơn trớn, chà xát, gặm cắn... Vừa gấp gáp vừa điên loạn ở trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của đối phương mà thỏa lòng mong nhớ, sóng nhiệt từng đợt từng đợt kéo ập tới, gần như cháy rụi cả lý trí của cả hai.
Hạ Diệu cưỡi lên đùi Viên Tung, dùng cặp mông khêu gợi của mình lết chầm chậm lên cự vật đang căng trướng của hắn. Hông của Hạ Diệu bị bàn tay to lớn của hắn siết chặt phía trước, hạt đậu đỏ trước ngực bị Viên Tung gặm cắn hung hăn dày vò chỉ còn biết gắng gượng chịu đựng, một tiếng kêu sung sướиɠ ập đến như một trận sóng lớn
"A a... Sướиɠ quá...Cắn...cắn đi...ngoạm nó..a.a a."
Viên Tung kéo tóm lấy đầu v* của Hạ Diệu dùng sức cắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ, Hạ Diệu liền trực tiếp nắm giật tóc của Viên Tung, lực chuyển động hông tăng nhanh làm cự vật của Viên Tung đong đưa lắc lư liên hồi. Bộ lông ở xung quanh dương v*t khẩy vào kẽ mông, làm Hạ Diệu ngứa ngáy nhột nhạt mà run rẩy, đè thân xác xuống, kẹp cự vật của Viên Tung vào bụng mình, "nước mắt như suối".
"Mấy ngày nay muốn được 'làm' bao nhiêu lâu rồi?" Viên Tung lớn tiếng hỏi.
Hạ Diệu nói: "Từ lúc anh vừa rời đi là đã muốn 'làm'... A..."
Viên Tung chợt lấy tay vỗ lên hai cái mông của Hạ Diệu một cái, phần thịt mông run rẩy tưng lên khiến tay của hắn tê rần. Quả muốn đem cậu ta dạng bổ đôi chân phóng túng ra, mạnh mẽ đâm thẳng đi vào bên trong, va đập vào mông hắn đến mức phải kêu cha gọi mẹ. Hạ Diệu trong lòng bức bách khẩn thiết không thua gì Viên Tung, một tay đem Viên Tung đẩy ngã xuống, trực tiếp cưỡi lên cổ của hắn. Đem "quả dưa chuột" đang khóc thét đòi ăn của mình nhét vào miệng Viên Tung, không chút kiêng kỵ mà nảy lên rút ra đưa vào.
Viên Tung bị bức ép đến mức tròng mắt đỏ ngầu, dùng tay gạt những cọng lông dương v*t đang ở bên miệng qua một bên, nhéo Hạ Diệu lúc này đang điên cuồng như một cái máy khoang.
Cái lỗ nhỏ trên đầu dương v*t của Hạ Diệu đang bị cái lưỡi dầy cộm đầy mạnh bạo của Viên Tung tự do lộng hành, một dòng điện lưu kích hoạt, hung hãn đánh sập mọi ý chí của cậu ta. Cự vật vì căng cứng đau rát nên rút ra, hai viên bi vẫn bị cái miệng dâʍ ɭσạи của Viên Tung hoành hành, lại trượt lên trên một chút, "cửa mật đạo" như ẩn như hiện trong kẽ mông đang xê dịch tới làn môi mỏng nhưng thô bạo của Viên Tung, lúc này tự xoay mình giật bắn người lên kêu lên một tiếng
"A a..." Viên Tung đem đầu lưỡi đầy mị hoặc vươn ra bên ngoài, Hạ Diệu cấp bách không chịu nổi, háng dạng rộng, mông tách ra, liên tiếp tự dùng "cửa mật đạo" của bản thân kéo lết lên trên cái lưỡi ẩm ướt của Viên Tung. Hai cái tay nắm chặt cái ra giường, thống khổ vừa tê dại khó nhịn vừa kêu khóc
"Không được... Quá sướиɠ... đừng mà..."
Nếu là nửa năm trước, Hạ Diệu căn bản không cách nào tưởng tượng hắn có thể làm ra loại hành động dâʍ đãиɠ này.
Viên Tung đưa ánh mắt nhìn lên thấy gương mặt phóng đãng không thể kiềm chế của Hạ Diệu, dã tính sôi sục bừng lên! Viên Tung chưa bao giờ tưởng tượng được tình cảnh như thế này lại làm cho hắn muốn ngừng mà không được. Hình như không hung hăng làm cậu ta một trận, vĩnh viễn không biết "Thần hồn điên đảo" bốn chữ đó viết như thế nào.
Một dòng điện lưu cấp tốc kích tới làm cặp mông của Hạ Diệu bất chấp mà run rẩy điên cuồng, từ xương cụt theo một đường chui ra lỗ cự vật, trong miệng tuôn ra những tiếng gầm thoải mái đến cùng cực, dịch thể trắng đυ.c toàn bộ phun đầy lên mặt Viên Tung.
Trận thở dốc kịch liệt trôi qua, Hạ Diệu thấy bản thân mình vẫn còn đặt cái mông lên mặt Viên Tung. Trong nháy mắt mang tai ửng đỏ, còn chưa kịp né, đã bị Viên Tung hung hăng đặt lên đùi.
Viên Tung dùng ngón tay quết một bãi dịch trắng đυ.c lúc nãy, cạy cặp mông của Hạ Diệu ra trực tiếp tiến vào.
"A a... Đau..." Hạ Diệu vung cổ lên, rêи ɾỉ kêu.
Viên Tung sớm bị Hạ Diệu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà nổ tung thú tính man rợ, cầm hai cánh tay Hạ Diệu bắt chéo sau lưng, chân co lại nâng hông của Hạ Diệu lên, đem mông căng ra tạo thành hai đường vòng cung tròn trịa.
Ngón tay của Viên Tung bị siết chặt trong người Hạ Diệu vô đạo vô lý mà đẩy ra đưa vào, từ chậm đến nhanh, từ cạn tới sâu, từ nhẹ nhàng đến nặng nề, rồi đến cuối cùng là chuyển động bá đạo khắc nghiệt.
Hạ Diệu chỉ vừa mới buông lỏng, thần kinh không kịp giảm xóc lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cực điểm, Viên Tung cứ như vậy mà một mình dùng ngón tay to khỏe cho nó tập "hít đất - chống đẩy" ở hậu môn Hạ Diệu, đối với Hạ Diệu bị nghiền ép ở chỗ yếu ớt như vậy chẳng khác nào là việc làm "tàn ác vô nhân đạo", hơn nữa so với máʏ яυиɠ, bị ngón tay trực tiếp dày vò như thế càng khiến cậu ta xấu hổ không thể chịu được, cực khoái đối với cậu ta mà nói thì đúng là một loại hưởng thụ cũng là một loại cực hình.
"A a a..." Hạ Diệu liên tục giãy dụa, khóc nức nở, đem tiếng cầu xin trong miệng mếu máo thành âm thanh lẳиɠ ɭơ phong tình "Đừng...đừng mà..... sâu quá.....chọc thủng mất..."
Ngón tay Viên Tung bị Hạ Diệu gắt gao "hấp thụ", liên tiếp tự kích phá vào "điểm cực hạn"
"Không được a a a... kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã quá... sướиɠ chết mất..."
Hạ Diệu gương mặt méo mó, mồ hôi trán chảy cuồn cuộn, cái mông đặt trên đùi Viên Tung liên tục giẫy dụa, nghênh đón ngón tay của Viên Tung đang tàn sát bừa bãi.
Con ngươi của Viên Tung máu huyết như phun lên đến tận trời, động tác thô bạo nhưng bao trùm trong đó là dày đặc ý nghĩ - yêu thương nồng nàn, khiến cho Hạ Diệu trực tiếp nhào tới cắn gặm đầu v* của hắn ta, sau đó lại bắt đầu một trận kí©ɧ ŧɧí©ɧ hung ác nữa.
"Muốn...muốn bắn... Aaaa..."
Hạ Diệu co giật kêu khóc, khóe mắt hơi nước tràn ngập, cái mông run run ở trên đùi Viên Tung bắn ra, mồ hôi nhầy nhụa.
Viên Tung đã đạt tới ngưỡng điên loạn, đem Hạ Diệu chôn vào góc tường, tách hai chân cậu ta ra, cự vật rắn chắc nóng hổi như cái bàn là đặt ngay cửa mật đạo, hung hãn xâm nhập vào bên trong. Hạ Diệu điên cuồng giẫy dụa gầm rú, gặm cắn bả vai của Viên Tung rồi đến cổ, rồi đến hai gò má, Viên Tung âm thanh vừa hùng hồn, vừa nặng nề theo khoang ngực bên trong thốt ra ngoài.
"Tôi muốn thao cậu, con mẹ nó tôi muốn thao cậu."
Lòng Hạ Diệu như dây đàn đã đứt, chỉ còn lại cảm giác đau buốt theo từng động tác. Hắn không thể làm gì khác hơn vùi đầu hạ xuống nuốt vào trong, cam tâm tình nguyện làm chuyện mà bất kì thằng đàn ông nào làm cũng cảm thấy khuất nhục.
Viên Tung gầm nhẹ một tiếng, hai cái tay siết đầu Hạ Diệu, đưa cự vật thọc vào miệng cậu ta, chợt một trận đẩy đưa ra vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hạ Diệu ô ô kêu la. Lại đem cự vật rút ra, tiếp tục cạy mông Hạ Diệu, dùng "hổ tiên" ( 'bạo côn', ý chỉ dương v*t tàn bạo) đâm sưng đỏ miệng hậu môn của cậu ta.
Hạ Diệu sắc mặt bạo hồng, biểu tình ngượng ngùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Viên Tung liên tiếp thô tục.
"...thằng nhóc đực rựa, cái mông bị quất như vậy sướиɠ lắm đúng không?"
Hạ Diệu dùng sức, ôm lấy cổ Viên Tung phóng lời dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ
"A a... sướиɠ..."
Vừa bắn ra một phát, Viên Tung xém chút nữa là đem cả người của Hạ Diệu vò nát.
(Hết chương)