Chương 21: Xuất hiện vấn đề
Lục Chiêu theo sự điều phối lên sân khấu.
Diễn viên ngồi ở ghế chính đập bàn: "Im miệng! Một tiểu bối, đây là chỗ để ngươi nói chuyện sao?"
"Chư vị hôm nay đến, là muốn cướp cơ duyên của ta, hay là muốn ta rời đi?"
Lục Chiêu vừa thốt ra lời thoại, Tiểu Hứa đang lo lắng liền thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Hứa không nhìn thấy màn hình quan sát trước mặt đạo diễn, nhưng nghe lời thoại trên sân khấu, biểu hiện của Lục Chiêu không tệ.
Máy quay tiếp tục chạy.
Lục Chiêu và diễn viên thứ hai đối diễn khá ăn ý.
Nhưng đến diễn viên thứ ba, đạo diễn hô lên "cắt".
Trường quay yên tĩnh một chút, diễn viên ngừng diễn là chuyện thường, mọi người cũng không để ý lắm.
Nhưng đạo diễn Trương lại đột ngột đứng dậy, ném tai nghe xuống và rời khỏi màn hình quan sát.
Bầu không khí bỗng chốc im lặng, các diễn viên trong trường quay cũng có chút bối rối.
Phó đạo diễn đuổi theo đạo diễn Trương rời đi, các diễn viên nhìn nhau, rồi từ từ rời khỏi sân khấu.
“Có chuyện gì vậy?” Tiểu Hứa đến gần Lục Chiêu, nhỏ giọng hỏi.
Lục Chiêu dường như tâm tình không tốt, không trả lời.
Cậu đi đến trước màn hình quan sát, nhấn nút phát lại.
Tiểu Hứa vẫn có chút mơ hồ, nhỏ giọng hỏi: “Đạo diễn Trương này, bị tiêu chảy à?”
Lục Chiêu không cười, chỉ nhìn chăm chú vào màn hình quan sát.
Sau khi xem lại hai lần, Lục Chiêu nhíu mày nói: “Là tôi có chút vấn đề.”
Lý do cụ thể Lục Chiêu không nói rõ, Tiểu Hứa cũng không dám hỏi.
Có phải Lục Chiêu diễn không tốt hay không, hắn không biết, nhưng chỉ vì *NG một lần mà ném tai nghe rồi bỏ đi, đạo diễn Trương này rõ ràng là đang gây rối.
(*NG: Là ký tự viết tắt của chữ No Good, ám chỉ những cảnh quay hay yếu tố kỹ thuật chưa đạt đúng yêu cầu của đạo diễn.)
Buổi khai máy tối nay cứ thế mà tan biến.
Trình Miện có lẽ đang tăng ca, khi Lục Chiêu về đến nhà, đèn vẫn chưa bật, một mảnh tối om.
Lục Chiêu mò mẫm thay giày trong bóng tối, ngồi xuống sofa, cảm thấy có chút thất bại.
Cảnh quay nhóm hôm nay, thật sự không phải sở trường của cậu.
Bởi vì cậu không thể nhận diện khuôn mặt.
Hoàn toàn không nhận diện được.
Hoặc có thể nói là gần như mất đi khả năng nhận diện khuôn mặt người khác.
Vì vậy cậu cần chờ người khác lên tiếng trước rồi mới chào hỏi, yêu cầu Tiểu Hứa nhắc nhở cậu về danh tính của người khác, mỗi buổi sáng đều sẽ chọn phụ kiện cho Trình Miện.
Ngoài những cách đó, Lục Chiêu không thể phân biệt được người đang nói chuyện với mình là ai.
Lần đầu tiên xuất hiện tình huống này là khi cậu vừa trở về nhà họ Diêu.
Ban đầu, cả hai gia đình dường như đều muốn sửa chữa sai lầm năm xưa, vì vậy đã đổi cậu và Diêu Nhất Ngôn trở lại.
Lục Chiêu cảm thấy cuộc sống của mình đột nhiên rơi vào ma thuật.
Ba mẹ của mình có một đứa con trai khác.
Cậu phải rời khỏi gia đình và môi trường mình đã sống suốt mười tám năm, bước vào một nơi hoàn toàn xa lạ, sống cùng hai người lạ mặt và gọi họ là ba mẹ.
Diêu gia rõ ràng không hài lòng với cậu, Lục Chiêu thường xuyên nhìn thấy sự chán ghét bị đè nén trên khuôn mặt của bà Diêu.
Lúc mới đến Diêu gia, Lục Chiêu vẫn mang theo quần áo cũ của mình.
Một ngày nọ cậu thay một chiếc áo thun ngắn tay, phía sau áo có một lỗ nhỏ.
Lục Chiêu hoàn toàn không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, nhưng bà Diêu nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, rồi đưa cậu đến trung tâm mua sắm.
Trên đường đi họ gặp một số phu nhân nhà giàu khác.
Mọi người vào quán cà phê trò chuyện, Lục Chiêu mệt muốn chết, không nghĩ nhiều mà trực tiếp kéo ghế ngồi xuống.
Tất cả mọi người đều nhìn cậu.
Lục Chiêu không hiểu vì sao, nhìn hành động của người khác mới biết được cậu phải chờ người phục vụ phía sau kéo ghế.
Khúc nhạc đệm qua đi, có người hỏi bà Diêu: “Sao không dẫn Nhất Ngôn ra ngoài, đứa trẻ này là...?”
Bà Diêu nhìn Lục Chiêu một cái, mỉm cười giới thiệu: “Con của họ hàng đến chơi, đưa nó đi mua mấy bộ quần áo.”