Vận Xui Cần Giải

Chương 2

4.

“Khụ, khụ, khụ!”

Tôi suýt chút nữa là sặc nước bọt của chính mình, ho khù khụ như điên.

Sau vài lần giới thiệu, tôi mới biết anh chàng đẹp trai trước mặt tên là Hứa Hạo Trạch, là một bá đạo tổng tài thật sự.

Tôi nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, mũi cao thẳng, đầu mũi tròn đầy.

Người ta nói rằng đàn ông có mũi lớn...

Dù nhìn thế nào đi nữa đều là tướng đại phú đại quý, nhiều phúc nhiều thọ.

Chỉ là khí đen trên trán đã hủy hoại đi vẻ đẹp trai của anh ta, khiến anh trông hốc hác và u ám.

“Đi thôi, chúng ta đi xem nhà của anh một chút. Anh bị nhiễm rất nhiều tà khí nên tôi đoán trong nhà có thứ gì đó không sạch sẽ.”

Hứa Hạo Trạch gọi điện, ngay sau đó đã có một siêu xe khác đến đón chúng tôi.

Tuy tôi ngồi trong xe rất bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng nhảy múa không dứt.

Năm tỷ!

Với năm tỷ này tôi có thể vượt qua sư huynh Thanh Huyền và trở thành người đáng tin cậy nhất trong mắt sư phụ.

Khi thời điểm đến, tôi sẽ đặt may chiếc áo bào của mình theo yêu cầu.

Khâu chỉ vàng hay chỉ bạc hay gì đó, rộng như thế này, phong độ như thế kia...

“Sư phụ Thanh Vũ, chúng ta tới rồi.”

Vừa bước xuống xe, tôi đã bị choáng ngợp bởi căn biệt thự trước mặt.

Đây quả thật là một toà cung điện!

Tôi đã quyết định đạo quán sau này của chúng tôi sẽ dựa theo quy mô này mà xây.

5.

Trong đại sảnh có vài người đang yên tĩnh ngồi uống trà chiều nhìn rất tao nhã.

Mọi người sững sờ trong giây lát khi nhìn thấy Hứa Hạo Trạch dẫn theo một người mang đạo bào là tôi.

Người phụ nữ xinh đẹp trong số họ là người đầu tiên phản ứng: “Mẹ biết chuyện này sớm muộn sẽ xảy ra mà, đồ bất hiếu! Sao con cứ luẩn quẩn cái suy nghĩ xuất gia trong đầu thế! Con đây là muốn chọc cho chúng ta tức chết hả!”

???

Gia đình này có vẻ không bình thường.

“Mẹ, mẹ đang nói bậy gì vậy? Đây là đạo trưởng Lục Thanh Vũ, là người con mời đến nhà con để xem phong thủy.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Hứa Hạo Trạch lộ ra chút bất đắc dĩ:

“Gần đây mọi việc trong gia đình chúng ta không được thuận lợi nên con đã nhờ người đến kiểm tra xem có vấn đề gì không.”

“Anh, anh đang làm cái gì vậy? Từ khi nào mà anh lại đi tin ba cái loại phong kiến mê tín này vậy!”

Một cô bé xinh xắn ngồi trên ghế sô pha lên tiếng, giọng nói nũng nịu lộ rõ vẻ bất mãn.

Tôi nhìn kỹ gia đình có vẻ ngoài xuất chúng này.

Quả nhiên, trên mặt mỗi người đều có một luồng khí đen giống nhau.

Thú vị.

“Ương Ương, không được vô lễ.”

Cô bé trợn mắt, bĩu môi bất mãn nhưng không nói gì thêm.