Bách Lý Đình đều chỉ lo tập trung vào Đồ Cửu, hoàn toàn không chú ý tới biểu hiện của Tề Nhiên.
Anh ôm lấy cơ thế cứng đờ của thanh niên, mỗi bước đi đều khẽ nhấc thanh niên đang cố chống cự lên, không cho từ chối bắt cóc đối phương vào cửa nhà mình.
Vào cửa, Tề Nhiên liền như nữ chủ nhân của căn nhà này, bận rộn đi chuẩn bị nước trà và trái cây, không dấu vết thể hiện gã quen thuộc cùng với chủ quyền với căn nhà này.
Bách Lý Đình ấn Đồ Cửu lên sô pha, hết sức tự nhiên ngồi ở bên cạnh y, ôm chặt lấy vai của y, dáng vẻ như sợ đối phương chạy trốn mất.
“Anh muốn làm gì?”
Đồ Cửu thấy Tề Nhiên tuy rằng không thể hiểu được, nhưng cũng không nổi điên, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn đại ảnh đế Bách Lý: “Hôm nay tôi không có chụp gì cả!”
“Không phải, tới cũng tới rồi, mời cậu về nhà ngồi chơi thôi.”
Bách Lý Đình nhướng mày cười nhạt, nghĩ đến tay săn ảnh này làm cái gì, bỗng nhiên nảy ra một ý xấu.
Anh lấy ra một bản báo cáo kiểm tra từ trong ngăn kéo của mình, không có ý tốt nói: “Nhân tiện, chúng ta hãy tâm sự về chuyện cố ý gây thương tích với tống tiền này đi.”
Đồ Cửu vốn tưởng rằng anh đang nói về Lý Hiểu, khó chịu liếc mắt một cái, sao trên báo cáo kiểm tra lại là tên của Bách Lý Đình?
Y nghi ngờ nhìn thoáng qua người đàn ông, thấy đối phương ra hiệu mình báo cáo ra đi, y mới do dự vươn tay.
Chữ trên bản báo cáo thiệt là rồng bay phượng múa, không bám vào một khuôn mẫu, nói tóm gọn ba chữ, xem không hiểu.
Đây cũng là chuyện bình thường thôi, tiêu chuẩn thống nhất của các bác sĩ trên cả nước chỉnh là nét chữ bệnh nhân không thể đọc được.
Y không kiên nhẫn lật đến tờ cuối cùng, nghiêm túc phiên dịch một chút, rồi tức giận đập bản báo cáo lại: “Đây không phải là không có vấn đề gì sao?”
Người này đúng là không biết xấu hổ, thế mà dám đưa bản báo cáo kiểm tra chỗ đó cho người khác xem!
“Nếu như tôi mất chức năng thì sao?”
Bách Lý Đình nhướng mày, vẻ mặt khó lường: “Không biết có đủ tiêu chuẩn giám định vết thương nhẹ cấp hai hay không, người làm người khác bị thương phải ngồi bao nhiêu năm nhỉ?”
“Dựa vào đâu chứ!” Đồ Cửu lập tức nổi giận, buồn bực trừng anh: “Cái đó là bố phòng vệ chính đáng, ai bảo anh định, định, định……”
Là một thằng trai thẳng, y thật sự không nói nên lời mình mém tý nữa đã bị thằng đàn ông khác xxx, ậm ừ hai câu thì tức thêm: “Mẹ nó, anh đã không làm người, còn dám nói tôi cố ý gây thương tích hả?!”
“Cậu muốn tính sổ đúng không?” Bách Lý Đình nhịn không được cười nói: “Vậy chúng ta tính đến chuyện cậu tống tiền nhé?”
“Anh có chứng cứ sao?”
Đồ Cửu cười lạnh một tiếng: “Anh nói suông tôi tống tiền thì cảnh sát liền tin à? Ảnh chụp đâu? Video đâu? Nếu không thì ghi âm cũng được? Anh có không?!”
“Ui, có thể chứ?” Bách Lý Đình bất ngờ nhếch môi, bị dáng vẻ đắc ý của y chọc đến buồn cười: “Trật tự rõ ràng, logic rõ ràng, thế mà không lừa được cậu?”
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Đồ Cửu nhíu nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Tôi với anh không có quan hệ thân thiết gì cả, nói cái gì mà mời tôi làm khách, rốt cuộc có mục đích gì?!”
“Không vội.”
Bách Lý Đình cười một tiếng, duỗi tay nói: “Di động.”
“Cái gì?”
Đồ Cửu nghi ngờ nhìn anh, thoe bản năng hỏi lại.
Bách Lý Đình nâng mi, thò tay vào túi quần của thanh niên.
Đồ Cửu lúc đầu còn chưa phản ứng lại, mãi cho đến khi bàn tay to lớn của người đàn ông cách lớp vải mỏng chạm vào làn da của mình, y mới đẩy đối phương ra như thể đang bị bỏng, kinh hoảng kêu lên: “Anh làm gì đấy?!”
Bách Lý Đình vốn dĩ không có ý mập mờ gì, chỉ là đơn thuần muốn lấy di động thanh niên, lúc này thấy y phản ứng mạnh như vậy, cũng không khỏi nghĩ đến vẻ đẹp quyến rũ của thanh niên vào đêm của mấy ngày hôm trước.
Anh chăm chú nhìn khuôn mặt hoảng loạn của thanh niên, nhớ tới bức ảnh được lan truyền như điên ở trên mạng, còn có vết thương ở cổ của đối phương, cổ họng không khỏi khẽ nhúc nhích, ánh mắt hơi tối sầm xuống.
Đồ Cửu bị ánh mắt nhìn chằm chằm của anh làm cho hốt hoảng, nhịn không được lui lại mấy bước, ngoài mạnh trong yếu cảnh cáo: “Bách Lý Đình, nếu anh còn dám động tay động chân, tôi sẽ xóa ngay video Lý Hiểu bỏ thuốc đó!”
“Không có chứng cứ phản công, đến lúc đó anh chờ ngồi tù đi!”
Tề Nhiên bưng dĩa trái cây đến lập tức thay đổi sắc mặt, nổi giận đùng đùng bảo vệ ở trước người Bách Lý Đình: “Đồ Cửu, sao cậu cứ luôn như thế!”
“Cậu có thể sống tốt một tý được không! Đừng cả ngày cứ bộ dạng côn đồ như thế kia ……”
Bách Lý Đình nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn thoáng qua người đang che ở trước mình.
Anh đứng dậy đẩy Tề Nhiên ra, không vui liếc nhìn gã một cái: “Tề Nhiên, tôi nhớ chúng ta chỉ mới quen hai tuần, mà cậu chỉ là trợ lý của tôi?”
Người này không khỏi quan tâm quá nhiều rồi?
Sao không giữ khoảng cách tý nào thế?
Còn nữa……
Anh nghi ngờ nhìn thoáng qua hai người: “Hai cậu quen biết à?”
Tề Nhiên tựa như không nghe thấy lời trách móc của anh, lo lắng thở dài: “Không chỉ có quen, tôi còn lớn lên cùng gã, còn lớn hơn gã mấy tháng, chẳng khác nào anh của Đồ Cửu.”
Gã không hề để ý đến vẻ mặt đột nhiên méo mó của Đồ Cửu, không ngừng nói về “quá khứ” thời thơ ấu của hai người họ.
“Đồ Cửu từ nhỏ đã máu lạnh ích kỷ, không chỉ có không chút lòng tốt nào, còn luôn thích nói dối, đánh nhau, tất cả mọi người ghét gã, chỉ có tôi chấp nhận bao dung, kiên nhẫn dạy dỗ gã……”
“Cho dù gã không biết ơn, còn luôn ra tay đánh tôi, tôi cũng vẫn ……”
Đồ Cửu nhịn không được ọe một cái, buồn nôn quá thể.
Y theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cửa, sắc mặt khó coi lặng lẽ dịch vài bước.
Mẹ nó, còn ở lại đây có khi sẽ không nhịn được lại đánh người mất, nếu đánh Tề Nhiên ở trước mặt của Bách Lý Đình, không phải xem như là dâng hai tay điểm yếu cho anh ta sao?
Y không có ngu như vậy.
Bách Lý Đình thấy cậu bạn săn ảnh muốn chạy, làm gì còn có kiên nhẫn nghe Tề Nhiên tự lẩm bẩm dìm Đồ Cửu nâng bản thân mình lên chứ?
Anh túm lấy mũ trên áo của Đồ Cửu, nhét điện thoại vào túi của đối phương, ý tứ không rõ cười một tiếng: “Trở về nhớ xem tin tức đấy.”
Nói xong, anh mới buông lỏng tay, ra hiệu cho Đồ Cửu đi được rồi: “Nếu anh phóng viên đã không lọt mắt nhà của tôi, vậy thì tôi không ép cậu ở lại nữa, tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi.”
Đồ Cửu nghi ngờ liếc anh một cái, thử bước hai bước, thấy đối phương quả nhiên không ngăn cản, cũng bất chấp suy nghĩ sao tự dưng anh ta lại tha cho mình, vội vàng nhanh chân bỏ chạy!
Nói giỡn, nơi này có một tên bị tâm thần, còn có một bị tâm thần mơ ước trinh tiết của y, y không chạy còn ở lại chờ chết sao?!
Nhìn bóng dáng thanh niên chật vật chạy trốn, Bách Lý Đình nhịn không được buồn cười lắc lắc đầu.
Nói y hèn, lại dám tống tiền, còn dám ra tay đánh người.
Nói y gan, mình còn chưa làm gì, thì đã sợ đến y như chú thỏ.
Sau cậu bạn này lại đáng yêu thế nhở?
Tề Nhiên không biết đã ngậm miệng lại từ khi nào, nhìn ý cười trong mắt người đàn ông, yên lặng gục đầu xuống, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn.
“Bách Lý……”
Gã chỉnh lại cảm xúc rồi ngẩng đầu lần nữa, ôn hòa mở miệng định nói gì đó.
Nhưng Bách Lý Đình lại không quên những lời trước đó của gã, không khỏi nhíu chặt mày, nhàn nhạt nói: “Tề Nhiên, gần đây tôi không có công việc gì, công ty trước cũng đang hủy hợp đồng, cậu không cần đi làm nữa, tôi sẽ bảo người chuyển cho cậu ba tháng lương, xem như bồi thường thôi việc.”
“Anh muốn…… đuổi việc tôi?”
Tề Nhiên không dám tin mở to mắt: “Vì Đồ Cửu?”