Đứng ở cửa không biết bao lâu, bỗng một chiếc xe thể thao Maserati đỏ hào nhoáng chạy với tốc độ cao phóng vào biệt thự, khiến Tô Tiểu Noãn choáng váng một trận, ngay cả bóng người trên xe cô cũng không nhìn rõ.
Tô Tiểu Noãn cau mày, định tiếp tục chờ, thì giây tiếp theo, chiếc Maserati nhanh chóng lùi lại và dừng ngay trước mặt cô.
Người đàn ông ngồi trên ghế lái có gương mặt tuấn tú yêu dã, đường nét thâm thúy như thể được mài giũa, mày kiếm mắt sâu, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm cong lên một nụ cười mờ nhạt.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm thích thú như thể nhìn thấy con mồi, cứ giống như đang chuẩn bị nuốt chửng thứ gì đó...
Tô Tiểu Noãn nhìn người đàn ông trước mặt, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn chính là kẻ cặn bã đã cướp đi sự trong trắng của cô!
Gặp lại hắn, Tô Tiểu Noãn tức đến mặt mày tái nhợt, hận thù trong lòng lại dâng lên.
Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh, quả nhiên người phụ nữ này vẫn chọn đến.
Làm sao hắn có thể để cô công chúa nhỏ cao cao tại thượng này trốn thoát dễ dàng như vậy?
Khóe miệng Ngữ Lăng Phong cong lên một nụ cười khinh bỉ khi đã đạt được ý nguyện, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào cơ thể cô, quan sát phía trên lại xuống phía dưới.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean bó và mang một đôi giày vải đế bằng.
Cũng thật thận trọng! Là vì đang định chuẩn bị trốn thoát sao?
“Thế nào, nhanh như vậy đã nóng lòng muốn đến tìm tôi rồi à?” Sau khi mở cửa xuống xe, Ngữ Long Phong lập tức sải bước về phía cô.
“Anh đứng lại, đừng qua đây!” Tô Tiểu Noãn lùi lại rất nhanh, cặp mắt hạnh tràn ngập ý cảnh giác.
“Nếu không muốn lấy lại sợi dây chuyền, thì em cứ tiếp tục trốn?” Ngữ Lăng Phong cười khẩy, một bước chân đã đến trước mặt Tô Tiểu Noãn, vác cô lên vai, bước nhanh về hướng biệt thự.
“Đồ khốn, bỏ tôi xuống!”
Bị treo ngược trên vai Ngữ Lăng Phong, Tô Tiểu Noãn đấm mạnh vào lưng hắn, muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Nhưng Ngữ Lăng Phong lại tát vào mông cô, đột nhiên đứng lại, giọng nói gợi cảm mà tàn nhẫn, “Em tốt nhất nên nghe lời một chút, nếu không tôi sẽ hủy sợi dây chuyền đó!”
Sắc mặt Tô Tiểu Noãn lập tức tái mét, cô chỉ có thể để Ngữ Lăng Phong vác mình vào biệt thự.
Cô không quên mục đích đến ngày hôm nay, cô nhất định phải bảo vệ vật duy nhất mẹ để lại cho mình.
Căn biệt thự rất rộng, bên trong được trang trí theo phong cách kiểu Âu, đơn giản nhưng tráng lệ, thấy hai người bước vào, những người giúp việc xếp thành một hàng ở trước cửa, cũng chỉ cúi đầu cung kính, “Ngài Ngữ!”
Vừa bước vào một căn phòng, Ngữ Lăng Phong đã trực tiếp ném Tô Tiểu Noãn lên giường, ánh mắt nóng rực của hắn nhìn cơ thể cô từ trên xuống dưới.
Mãi một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng pha trò: “Sự khác biệt giữa váy và quần jean, chỉ là tốc độ cởi như thế nào mà thôi.”
“Không biết xấu hổ, đồ cặn bã!” Tô Tiểu Noãn hung dữ trừng mắt nhìn người đàn trước mặt, không nhịn được mà chửi hắn.
Ngữ Lăng Phong nhìn người phụ nữ nhỏ trước mặt, đáy mắt dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ yếu ớt.
Người phụ nữ đáng chết này lại dám mắng hắn! Trong khi mười năm qua, vẫn chưa có người nào dám mắng hắn!
“Tôi khuyên em, cái miệng tốt nhất nên ăn nói tử tế một chút, bằng không, sau này em sẽ rất thảm!” Giọng Ngữ Lăng Phong trầm thấp như ma quỷ vang lên, trong ngữ điệu còn toát ra khí thế ngạo mạn.
“Kẻ cặn bã giống như anh, chẳng lẽ còn muốn được người ta tôn trọng sao?”
Tô Tiểu Noãn khinh thường nhìn hắn, không thèm để ý đến lời nói của hắn.
Lại là loại ánh mắt này!
Đáy mắt Ngữ Lăng Phong trở nên âm u lạnh lẽo, cơn giận đã bị chọc đến mức bùng cháy.
Người phụ nữ này đã bị hắn phá thân, còn có tư cách gì mà giả vờ cao quý trước mặt hắn!
Hắn tức giận dùng một tay cởi cà vạt, sau đó sải bước đến gần cô.
Tô Tiểu Noãn cảnh giác nhìn người đàn ông đang đến gần, mà bỗng cảm thấy trong lòng hoảng sợ.