Thiên Hành Ký: Hệ Thống Tiên Đạo

Chương 15: Trận Chiến Định Mệnh

Ánh sáng từ cánh cửa kim loại chiếu rọi khắp không gian mới mà Lăng Thiên và đồng đội vừa bước vào. Sau khi thoát khỏi mê cung tà pháp của Thần Âm, họ tiến tới một vùng đất rộng lớn, nơi mà bóng tối và ánh sáng giao thoa một cách kỳ lạ. Bầu trời phía trên không còn u ám như trước, nhưng vẫn mang theo một vẻ đe dọa khó lường.

"Hơi thở của không gian này... khác biệt," Hồng Liên lên tiếng, cảm giác bất an lan tỏa trong tâm trí nàng. "Chúng ta đã vượt qua mê cung, nhưng dường như đây mới là nơi thật sự đáng sợ."

Lăng Thiên khẽ gật đầu. Hắn có thể cảm nhận được một sự hiện diện mạnh mẽ hơn cả Thần Âm, đang chờ đợi ở đâu đó phía trước. Nhìn xung quanh, hắn thấy những đống tàn tích của các trận chiến cổ xưa. Đất đá vỡ vụn, cột trụ sụp đổ, và không khí đầy rẫy mùi của máu khô và sự tan biến của linh hồn.

"Đây chắc hẳn là chiến trường của những kẻ mạnh mẽ trong quá khứ," Bạch Thanh lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng quét qua những dấu tích xung quanh. "Những người đã ngã xuống ở đây chắc hẳn cũng mạnh không kém."

Minh Vũ thở dài, ánh mắt căng thẳng. "Nếu như vậy, trận chiến chúng ta sắp đối mặt có lẽ sẽ còn ác liệt hơn bất kỳ điều gì chúng ta từng trải qua."

Lăng Thiên nắm chặt thanh kiếm trong tay. "Đúng vậy, nhưng chúng ta không thể lùi bước. Bất kể phía trước có gì, chúng ta phải tiếp tục tiến lên."

Họ tiến sâu hơn vào khu vực, ánh sáng từ linh lực của Hồng Liên dần dần yếu đi. Càng vào sâu, sức ép từ tà khí càng lớn, như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ vào bóng tối. Mọi người có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh hắc ám đang bao quanh, mỗi hơi thở đều nặng nề và lạnh lẽo.

Đột nhiên, không khí xung quanh họ biến đổi. Mặt đất rung chuyển mạnh, và từ xa, một bóng người khổng lồ xuất hiện, đứng sừng sững giữa vùng đất đầy tàn tích. Người đó mặc một bộ giáp đen kịt, từ đầu đến chân không để lộ bất kỳ phần da thịt nào, chỉ có đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục phát ra thứ ánh sáng ma quái.

"Lăng Thiên, ngươi đã đến," giọng nói trầm trầm vang lên, làm cho cả không gian như ngừng lại. "Ta là Hắc Vương, người cai quản vùng đất này và cũng là kẻ cuối cùng mà ngươi phải đối mặt."

Lăng Thiên nheo mắt nhìn lên, cảm nhận rõ ràng sức mạnh kinh hoàng từ Hắc Vương. "Ngươi chính là thủ lĩnh của Hắc Sát Giáo?"

Hắc Vương cười khẩy, tiếng cười vang vọng như tiếng sấm. "Thủ lĩnh? Ta chính là cội nguồn của Hắc Sát Giáo. Ta là hiện thân của bóng tối và tà khí. Ngươi nghĩ rằng mình đủ khả năng đối mặt với ta sao?"

Minh Vũ đứng bên cạnh Lăng Thiên, giọng nói kiên định: "Dù ngươi mạnh thế nào, chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra."

"Thật nực cười," Hắc Vương cười to. "Ta đã tồn tại hàng ngàn năm, đã chứng kiến không biết bao nhiêu anh hùng, chiến binh mạnh mẽ ngã xuống dưới tay ta. Các ngươi nghĩ mình khác biệt sao?"

Bạch Thanh rút kiếm, ánh mắt sắc lạnh. "Chúng ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã đánh giá thấp chúng ta."

Hắc Vương giơ tay lên, từ mặt đất, những dòng khí đen cuộn trào như một cơn bão, lao thẳng về phía nhóm của Lăng Thiên. Chúng quấn quanh, siết chặt lấy không gian xung quanh, như muốn nuốt chửng tất cả.

Lăng Thiên nhắm mắt, tập trung tinh thần. Hắn cảm nhận được dòng năng lượng khổng lồ đang dồn tới, nhưng không hề sợ hãi. "Tất cả hãy chuẩn bị, chúng ta sẽ không để hắn dễ dàng đạt được mục đích."

Minh Vũ và Bạch Thanh lập tức hình thành thế trận phòng thủ, trong khi Hồng Liên triệu hồi linh lực bảo vệ cả nhóm khỏi sự tấn công của tà khí. Cả không gian đột nhiên bị bao trùm trong một màn đêm dày đặc, không thể nhìn thấy gì ngoài những tia sáng yếu ớt từ linh lực của họ.

"Đây chính là sức mạnh của ngươi sao?" Lăng Thiên hét lớn, giọng nói đầy kiêu hãnh. "Chỉ là bóng tối và sự hèn nhát, ngươi không thể khiến chúng ta khuất phục!"

Hắc Vương gầm lên, đôi mắt đỏ rực càng sáng hơn. "Ngươi sẽ phải trả giá vì sự ngạo mạn của mình, Lăng Thiên!"

Ngay lập tức, từ bàn tay Hắc Vương, một lưỡi kiếm khổng lồ được tạo thành từ tà khí xuất hiện, lao thẳng về phía Lăng Thiên. Cùng lúc đó, Minh Vũ lao tới, tung ra một đòn chém mạnh mẽ, cản phá đường tấn công của Hắc Vương. Tuy nhiên, sức mạnh từ đòn tấn công của hắn quá khủng khϊếp, đẩy lùi cả Minh Vũ và Bạch Thanh về phía sau.

"Ngươi không thể đối đầu với ta," Hắc Vương tuyên bố, giọng nói đầy sự kiêu hãnh. "Sức mạnh của ta là vô tận, và các ngươi chỉ là những con côn trùng trước cơn bão."

Lăng Thiên biết rằng sức mạnh của Hắc Vương quá lớn, nhưng hắn không để nỗi sợ hãi làm chủ bản thân. "Nếu ngươi là bóng tối, thì ta sẽ trở thành ánh sáng để tiêu diệt ngươi!" Hắn gào lên, linh lực trong cơ thể bùng phát, tạo thành một cột sáng rực rỡ giữa không gian tối tăm.

Ánh sáng từ Lăng Thiên mạnh mẽ đến mức xua tan bóng tối xung quanh, khiến cho tà khí của Hắc Vương bị chặn đứng. Hắn lao tới với tốc độ kinh hoàng, thanh kiếm trong tay tỏa ra hào quang chói lọi, chém thẳng vào lưỡi kiếm tà khí của Hắc Vương.

Cả hai đòn tấn công va chạm, tạo ra một tiếng nổ lớn, làm rung chuyển cả không gian. Mặt đất rung chuyển, và từ cú va chạm đó, một luồng sóng năng lượng khổng lồ phát ra, thổi bay tất cả mọi thứ xung quanh.

Hắc Vương gầm lên trong cơn đau đớn, nhưng hắn không chịu lùi bước. "Ngươi dám thách thức ta sao? Ta sẽ hủy diệt tất cả các ngươi!" Hắn hét lên, và lần này, toàn bộ tà khí trong không gian bắt đầu tụ lại, hình thành một cơn lốc đen khổng lồ.

Lăng Thiên biết rằng đây là đòn tấn công quyết định của Hắc Vương. Hắn quay lại nhìn đồng đội, ánh mắt chứa đầy sự quyết tâm. "Chúng ta phải đánh bại hắn ngay bây giờ. Đây là cơ hội duy nhất."

Minh Vũ gật đầu, thanh kiếm của hắn bùng nổ linh lực. "Ta sẽ yểm trợ ngươi, Lăng Thiên. Đừng để hắn có cơ hội phản công."

Hồng Liên cũng đứng vững, triệu hồi toàn bộ sức mạnh linh lực của mình. "Ta sẽ bảo vệ mọi người khỏi tà khí của hắn. Lăng Thiên, hãy dồn hết sức mạnh của ngươi vào đòn tấn công cuối cùng."

Bạch Thanh im lặng, nhưng đôi mắt sắc bén như kiếm. "Chúng ta sẽ không để ngươi chiến đấu một mình."

Lăng Thiên cảm nhận được sức mạnh của đồng đội truyền vào cơ thể mình, hắn biết rằng đây là lúc để kết thúc mọi thứ. Hắn tập trung toàn bộ linh lực vào thanh kiếm trong tay, và với một tiếng hét lớn, hắn lao thẳng về phía Hắc Vương, kiếm chém xuyên qua cơn lốc tà khí.

Một tiếng nổ kinh hoàng vang lên, và không gian như bị xé toạc. Hắc Vương gầm thét, nhưng cuối cùng, tà khí của hắn bị phá vỡ, cơ thể hắn tan biến vào hư không.

Cả không gian im lặng, bóng tối dần dần tan biến, để lại một sự yên bình bất ngờ. Lăng Thiên đứng giữa chiến trường.

Sau khi Hắc Vương tan biến vào hư không, một sự tĩnh lặng đáng sợ bao trùm cả không gian. Lăng Thiên, vẫn đứng giữa chiến trường, hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh. Cả người hắn lúc này đã kiệt sức, nhưng tinh thần vẫn vững vàng. Đôi mắt sắc lạnh của hắn nhìn khắp xung quanh, nơi bóng tối trước đây từng bao trùm giờ dần dần tan biến, nhường chỗ cho ánh sáng yếu ớt của mặt trời phía xa.

“Chúng ta đã… chiến thắng,” Minh Vũ thở phào, giọng nói chứa đầy sự nhẹ nhõm. Cả cơ thể hắn run rẩy vì kiệt sức, nhưng niềm vui sướиɠ khi biết rằng họ đã vượt qua được thử thách lớn nhất khiến hắn cảm thấy thanh thản.

Hồng Liên đặt tay lên ngực, nhắm mắt lại cảm nhận. "Linh lực tà ác của Hắc Vương đã hoàn toàn biến mất... nhưng ta vẫn có cảm giác gì đó không ổn." Đôi mắt nàng mở to, lo lắng nhìn Lăng Thiên. "Cẩn thận, Lăng Thiên. Đây có thể chưa phải là kết thúc."

Lăng Thiên im lặng một lúc, lắng nghe những rung động nhỏ nhặt trong không gian. Linh cảm của hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ sai, và lần này, hắn cũng có cảm giác như đang bị theo dõi. Một thứ gì đó lớn lao và nguy hiểm hơn cả Hắc Vương đang rình rập từ xa, như thể trận chiến vừa rồi chỉ là màn dạo đầu.

“Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy,” Lăng Thiên đáp lời Hồng Liên. Hắn nhìn lên bầu trời, nơi ánh sáng mặt trời yếu ớt len lỏi qua những tầng mây đen. Có điều gì đó không bình thường về không gian này, và điều đó khiến hắn không thể thả lỏng cảnh giác.

Bạch Thanh bước đến bên cạnh Lăng Thiên, giữ kiếm trong tay, nhưng ánh mắt cảnh giác không hề giảm bớt. “Nếu đây chỉ là một phần của sức mạnh Hắc Sát Giáo, chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì đó còn khủng khϊếp hơn. Ta nghĩ rằng Hắc Vương chỉ là một con tốt trong kế hoạch lớn của bọn chúng.”

Minh Vũ gật đầu đồng tình. "Nếu như vậy, chúng ta cần phải chuẩn bị kỹ càng hơn. Dù vừa rồi ta đã sử dụng gần hết linh lực, nhưng vẫn chưa biết liệu còn phải đối đầu với thứ gì khác không."

Ngay lúc đó, mặt đất đột nhiên rung chuyển, như thể một cơn động đất đang đến. Lăng Thiên và cả nhóm lập tức đứng vững, phòng bị. Từ dưới đất, những vết nứt lớn xuất hiện, kéo dài như những cái rễ khổng lồ chằng chịt khắp không gian. Mặt đất như đang bị lôi kéo xuống bởi một lực lượng vô hình từ dưới lòng đất.

“Là cái gì đây?” Hồng Liên hét lên trong hoảng hốt khi mặt đất dưới chân họ bắt đầu sụp đổ.

Một âm thanh vang lên từ phía xa, sâu trong lòng đất, như một tiếng thét đầy đau đớn và phẫn nộ của hàng ngàn linh hồn. Một cơn gió mạnh mang theo tà khí ập tới, lạnh lẽo đến tận xương tủy. Đột nhiên, từ trong những vết nứt, những luồng khí đen kịt tuôn ra, tạo thành những hình ảnh của những bóng ma dữ tợn, lượn lờ trên không trung.

“Không thể nào...!” Minh Vũ hét lên, mắt trợn tròn trong sự kinh hoàng. “Đây là linh hồn của những kẻ đã chết trong chiến trường này suốt hàng ngàn năm qua! Chúng đang được triệu hồi!”

Những linh hồn tà ác bắt đầu tập hợp, tạo thành một vòng tròn xung quanh Lăng Thiên và nhóm của hắn. Tiếng gào thét của chúng làm rung chuyển không gian, như thể chúng đang kêu gọi sự báo thù từ cõi chết.

Lăng Thiên nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hắn lấp lánh một tia kiên quyết. "Chúng ta không thể để bị bao vây. Mọi người, hãy giữ vững vị trí, ta sẽ tìm cách phá vỡ phong ấn này!"

Hắn quay lại nhìn Minh Vũ, Bạch Thanh và Hồng Liên. "Mọi người cầm chân chúng một lúc. Ta cần thời gian để cảm nhận vị trí của nguồn tà khí này."

"Hiểu rồi!" Minh Vũ nói lớn, rút kiếm ra và lao thẳng về phía những bóng ma. Bạch Thanh nhanh chóng theo sau, kiếm trong tay tạo thành những đường sáng sắc bén, chém nát các linh hồn trước khi chúng kịp tiếp cận.

Hồng Liên, đứng giữa trung tâm, triệu hồi linh lực của mình. Một vòng tròn bảo vệ xuất hiện xung quanh nhóm, ngăn cản sự tấn công của tà khí. Nhưng sức mạnh của những linh hồn tà ác quá lớn, áp lực đang ngày càng tăng lên.

Trong khi đó, Lăng Thiên tập trung toàn bộ linh lực vào việc tìm kiếm điểm yếu của tà khí. Hắn biết rằng đây không chỉ là một sự triệu hồi ngẫu nhiên, mà là một loại phong ấn hắc ám được tạo ra từ hàng ngàn năm trước. "Mình cần tìm ra trung tâm điều khiển tà khí này," hắn nghĩ thầm, cảm nhận từng dòng năng lượng trong không gian.

Càng cảm nhận sâu hơn, Lăng Thiên càng phát hiện ra rằng tà khí này không phải tự nhiên xuất hiện mà được điều khiển bởi một nguồn lực rất mạnh mẽ, ẩn sâu trong lòng đất. "Phía dưới… phải có thứ gì đó…"

Ngay lúc đó, từ trong lòng đất, một luồng sáng đỏ rực bùng phát, kèm theo đó là một tiếng gầm lớn như từ cõi chết. Cả mặt đất rung chuyển dữ dội, và từ trung tâm của những vết nứt, một hình dáng khổng lồ dần dần xuất hiện. Đó là một con quái vật hắc ám, với đôi cánh rộng lớn, thân hình cao hàng chục trượng, phủ đầy tà khí.

"Đó là... Quỷ Vương!" Hồng Liên hét lên, giọng nói run rẩy vì kinh ngạc.

Lăng Thiên biết rằng đây là kẻ đứng sau tất cả những chuyện này. "Quỷ Vương, chính ngươi đã tạo ra tất cả đau khổ và tàn phá này sao?"

Quỷ Vương gầm lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn thẳng vào Lăng Thiên. "Ngươi, kẻ dám phá hủy những gì ta xây dựng trong hàng ngàn năm... Ta sẽ xé nát ngươi thành từng mảnh!"

Lăng Thiên không lùi bước, nắm chặt thanh kiếm trong tay. "Ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả những gì ngươi đã gây ra!"

Trận chiến giữa Lăng Thiên và Quỷ Vương đã bắt đầu, và mọi thứ giờ đây trở nên sống còn hơn bao giờ hết.