Thư Ký Tổng Giám Đốc? Tôi Không Làm!!!

Chương 3: Thư ký Quý, cô không muốn sống nữa sao?

“Cô......”

Bằng vào ưu thế chiều cao, tôi cúi người tới gần.

“Dựa vào đàn ông để vượt qua tầng lớp giai cấp? Chuyện này khó nói rồi, dẫu sao tôi cũng không có kinh nghiệm. Khác nghề như cách núi, tôi chúc cô sớm ngày thành công nhé.”

“Từ chức vui vẻ, cô Trình.”

Mắng cũng mắng không lại, đánh cũng đánh không xong.

Làm sao bây giờ?

Trình Tư Tư chỉ có thể trừng mắt nghẹn họng nhìn trân trối.

Buồn bực tích tụ ở l*иg ngực mãi không tiêu tan.

Tiến thêm một bước trời cao biển rộng, nhẫn nại nhất thời u sữa sinh sôi.

*

Buổi chiều.

Tôi đi chăm sóc cây phát tài của sếp.

Tôi cầm xẻng nhỏ, càng đào càng hăng say.

Trong văn phòng không có ai.

Bệnh cũ của tôi tái phát.

Không nín được hừ hừ đôi câu.

“Ở công ty to to, ta đào ta đào ta đào. Đào tiền lương thật dày, vẫn không đủ tiêu. Bị lão sếp phiền hà mắng rồi lại mắng.”

Đột nhiên phía sau truyền đến một trận thổn thức.

Thẩm Diệp lười biếng dựa vào khung cửa, không biết đã đứng nghe được bao lâu.

Hắn cong khóe miệng, cười như không cười.

“Hát hay lắm, thư ký Quý không muốn sống nữa sao?”

“......”

Làm tuyển thủ phá hit, cất giọng hát lại bị nghe lén.

Tôi quẫn bách đến nỗi đỏ bừng mặt.

“Cô có suy nghĩ muốn làm ca sĩ không? Nếu có tôi sẽ báo cảnh sát.”

“......”

Thẩm Diệp, mẹ nhà anh.

……….

*

Trước kỳ nghỉ Quốc tế Lao động 1-5 một ngày.

Thẩm Diệp đi công tác trở về.

Tài xế Tiểu Triệu đúng lúc xin nghỉ, sếp bảo tôi tới cửa khách sạn đón hắn.

Bởi vì nhiều người, tôi tìm nửa ngày không thấy bóng dáng hắn đâu.

Vì thế tôi gọi điện thoại cho hắn.

“Sếp, anh đang ở đâu vậy?”

Đầu bên kia truyền tới giọng nam trầm thấp.

“Đối diện cô.”

Tôi buồn bực, tiến lên phía trước mấy bước nhìn ngó xung quanh.

“Không thấy mà, chi bằng sếp vẫy tay mấy cái đi?”

Giọng hắn như rít qua từ kẽ răng.

“Thư ký Quý, tôi vẫy tay đứt tay rồi, taxi chạy đến chỗ tôi cũng mười mấy chiếc.”

Lòng tôi cả kinh.

“Không phải chứ, tôi thật sự không thấy sếp.”

Hắn cười lạnh:

“Cô cứ nói quá.”

“......”

*

Chờ đón được hắn lên xe, tôi ngượng ngùng nở nụ cười, nỗ lực che giấu xấu hổ.

Thẩm Diệp ngồi ở ghế phó lái, bắt chéo chân.

Liếc tôi một cái đầy ẩn ý.

“Hốc mắt đeo hai quả trứng, bảo sao không thấy tôi đâu.”

“......”

Tôi rất muốn độc chết hắn, không đùa đâu.

Hắn lại mở miệng:

“Đêm nay trở về thu dọn một chút, ngày mai cùng tôi đi công tác.”

Cái gì?

Tôi suýt nắm trượt vô lăng.

Tôi cho rằng hắn đã quên ngày tháng.

“Sếp à, ngày mai là Quốc tế Lao động, được nghỉ.”

Hắn tự nhiên tiếp lời.

“Tôi biết.”

Có lầm không hả.

Ngày mai trai đẹp hẹn tôi đi ăn cơm a a a a a a.

Con người tôi, ngoài yêu tiền còn háo sắc.

Cậu trai kia há mồm ngậm miệng đều gọi tôi là chị, ngọt như mía lùi.

Người ta đã gọi tôi như vậy, sao tôi nỡ không biết xấu hổ cho người ta leo cây!