"Tôi biết một thứ rất thú vị."
"Nó tên là: Hệ thống phó bản toàn cầu."
"Lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu thông tin chi tiết của thứ này, nếu như cậu cảm thấy hứng thú, có thể gọi vào số điện thoại này, tôi nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác."
"Tút tút."
Ngược lại là đối phương ngắt điện thoại trước một bước.
Lục Minh cũng không để ý việc này.
Hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt khó coi của Cao Nghĩa Thịnh, bình tĩnh hỏi.
"Công tác bảo mật thông tin của Cục an ninh các anh là như vậy à?"
. . . . . .
Trong lời nói của Lục Minh, tràn đầy vẻ chế nhạo.
Trước mắt, hệ thống phó bản toàn cầu đã trở thành sự thật, việc rò rỉ thông tin tình báo về cơ bản là không thể tránh khỏi.
Không có gì để nói.
Cục an ninh nhận được sự hỗ trợ mạnh mẽ từ các quốc gia khác nhau - đây không phải là điều đến từ thế giới mà đến từ sự trao đổi lợi ích.
Nói cách khác, từ trước khi Hệ thống phó bản toàn cầu mở ra, người đứng đầu của các quốc gia đại khái cũng đã biết về hệ thống phó bản toàn cầu.
Mà hiện tại, theo giả thuyết diệt thế của Hệ thống phó bản toàn cầu hoàn toàn biến thành sự thật, Cục an ninh điều động lượng lớn nhân lực, vật lực phong tỏa phó bản —— cục diện đi tới mức độ này, nhóm người có quyền thế nhất trên thế giới kia về cơ bản cũng đã biết những gì nên biết.
Sargeras cũng có thể miễn cưỡng chen chân vào hàng ngũ này.
Nhìn thấy Cao Nghĩa Thịnh vội vàng đi ra cửa, gọi điện thoại cho cấp trên, Lục Minh cũng không để ý —— Bởi vì tin tức mà anh ta có thể nhận được, có lẽ cũng chính là những điều mà Lục Minh đoán ra được.
Ngược lại tài liệu mà Sargeras gửi tới, càng có thể hấp dẫn lực chú ý của Lục Minh hơn.
Nửa đầu của tài liệu không khác gì với Hồ sơ tuyệt mật 006 —— điều này chứng tỏ, nguồn gốc của thứ này kỳ thật là đến từ trên người Thế Giới.
Cái Lục Minh chú ý, chính là phần sau của tài liệu.
Ở đó có lời nhắn Sargeras gửi cho Lục Minh.
"Thế giới sắp phải đối mặt với một sự thay đổi lớn."
"Đây là nguy hiểm, cũng là kỳ ngộ."
"Tôi muốn thành lập một tổ chức nào đó, để lập lại các quy tắc của thế giới từ trong biến cố lần này, cho nên, tôi hi vọng ngài Tử Thần có thể gia nhập cùng chúng tôi."
"Sau khi thành công, ngài có thể có được mọi thứ mà ngài muốn!"
Sargeras không chút che giấu dã tâm của mình.
Lục Minh lại chỉ bình tĩnh lắc lắc đầu.
Có được mọi thứ mình muốn. . . . . .
Anh ta thật sự biết được, Lục Minh muốn cái gì sao?
Tiền tài?
Quyền lực?
Danh vọng?
Thật nực cười. . . . . .
Cho nên, Lục Minh cũng không để ý đến những lời nhảm nhí của Sargeras —— tạm thời thì Cục an ninh vẫn là một đồng bọn hợp tác rất tốt.
. . . . . .
Cao Nghĩa Thịnh nói chuyện điện thoại xong liền trở lại.
Lục Minh cho anh ta xem tài liệu mà Sargeras gửi tới, thế là, Cao Nghĩa Thịnh lại cầm di động đi ra cửa.
Lục Minh thính tai, có thể nghe được Cao Nghĩa Thịnh nói cái gì mà "Đó là một uy hϊếp" "Phải nhanh chóng diệt trừ Sargeras" linh tinh, nhưng mà đây đều là nói nhảm.
Sargeras không phải người bình thường, cho dù Cục an ninh muốn xử lý Sargeras, cũng không dễ dàng như vậy.
Huống chi. . . . . .
Từ lâu Lục Minh đã biết, lòng tham của nhân loại là không giới hạn.
Cho dù Cục an ninh xử lý được Sargeras, thì cũng sẽ xuất hiện một Wagner, lặp lại vết xe đổ của Sargeras.
Sự hỗn loạn đã bắt đầu.
Đối thủ của Thế Giới, không chỉ có Hệ thống phó bản toàn cầu.
Mà còn có cả những con người… ngoài sáng, trong tối.
Đương nhiên. . . . . .
Những điều này không phải là vấn đề Lục Minh cần xử lý.
Vì nó không đủ thú vị.
Nghĩ đến đây, Lục Minh đứng dậy, Hi Vọng cũng đứng dậy, đi theo phía sau Lục Minh.
Một người một chó ra khỏi phòng, đυ.ng phải Cao Nghĩa Thịnh vừa gọi điện thoại xong.
"Sao vậy?"
Cao Nghĩa Thịnh mờ mịt hỏi, Lục Minh trả lời: "Xuất phát, đi đến lối vào Phó bản Quỷ Trấn."
Cao Nghĩa Thịnh nhất thời nghẹn họng. . . . . .
Anh ta nhìn cây lau nhà trong tay và căn phòng mới lau được một nửa, do dự nói: "Nói cách khác, tôi lau nhà vô ích rồi?"
Hi Vọng gâu gâu hai tiếng.
Khẳng định.
Cao Nghĩa Thịnh tức đến méo mũi, anh ta nhìn Lục Minh, giống như cô vợ nhỏ bị ấm ức, nhẹ giọng hỏi: "Vậy cậu trở về làm gì?"
"Vì tiện đường, vì tôi muốn, trả lời như vậy, anh vừa lòng chưa?"
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lục Minh, Cao Nghĩa Thịnh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
"Tôi biết rồi, tôi là cái số làm bảo mẫu."
. . . . . .
Việc đến nhà an toàn đi một vòng, dường như thật sự là hành động vô tình của Lục Minh.
Ít nhất, lúc rời đi, Lục Minh cũng không tỏ ra lưu luyến gì với nơi này.
Hai người một chó lên xe, xe bắt đầu chạy, mà lúc này, một hàng hai người một chó đi thẳng đến lối vào phó bản.
Đại khái đi qua khoảng hơn nửa thành phố, chiếc xe đi vào một khu nhà ổ chuột dơ bẩn.
Nước bẩn, mùi hôi, người lang thang nằm ở ven đường không biết sống chết, cùng với những tòa nhà cao tầng đổ nát và ánh mặt trời thưa thớt.
Trung tâm thành phố sáng sủa là danh thϊếp của quốc gia này.
Nơi này, dường như mới là bộ mặt thật của nó.
Chiếc xe dừng lại trong một con ngõ hẹp.
Cao Nghĩa Thịnh gọi điện thoại, không bao lâu, một người đàn ông da trắng cao lớn ăn mặc như côn đồ đi tới.