Sau Khi Tiêu Sạch Gia Sản, Ông Cố Đội Mồ Sống Dậy

Chương 30

Ngay lúc Túc Nhiên và Giang Nhất Miên nóng lòng tiêu tiền, thậm chí tổ tiết mục cũng bắt đầu cọ nhiệt độ.

Không chỉ vậy, còn có một nick V lớn tên là [Tháng năm đổi dời du yến muôn nơi] follow Túc Vi Thanh và chia sẻ lại một cách ác ý: Cát-xê của đỉnh lưu quả nhiên thật đáng giá, tôi rất thích quả dưa này.

Người này vừa xuất hiện đã lập tức nổ tung toàn trường, đẩy đề tài về phía gay cấn cao trào, trực tiếp đưa [Chiêu Tài, cậu tranh đua chút đi] lên hot search.

Túc Vi Thanh lướt trang chủ Weibo anh ta, tất cả đều là nội dung ăn dưa, nhưng khác với anh, khu bình luận của người này cơ bản đều đang thổi phồng, nịnh nọt anh ta, câu nào câu nấy gọi "đạo diễn Du" ngọt sớt.

“Người kia là ai?” Túc Vi Thanh hỏi Bạch Tụng Âm.

Trợ lý Tiểu Bạch thò đầu qua xem, tức khắc "ĐM" một tiếng: “Ông cố, người này chính là đạo diễn Du, anh ta tên là Du Tuế, là tổng đạo diễn kiêm nhà đầu tư cho tiết mục này, nói cách khác tiết mục này quả thực chính sân chơi của anh ta.”

Cậu dừng lại một chút, có hơi một lời khó nói hết bổ sung: “Sở thích người này rất ác liệt, không hơn không kém là người thích xem náo nhiệt. Trên cơ bản tất cả những người tham gia tiết mục của anh ta đều bị làm khó dễ hoặc bị trêu chọc đến sụp đổ. Mặc kệ khách mời lập nhân thiết tốt như nào thì anh ta đều có thể nhẹ nháng phả hủy, khiến người kia lộ nguyên hình trước phát sóng trực tiếp. Tóm lại anh ta không phải người tốt gì, follow ông cũng không phải chuyện tốt đâu, ông phải cẩn thận anh ta.”

Túc Vi Thanh lâm vào trầm tư, một lát sau mới gật đầu: “Cậu nói đúng, anh ta đích xác không phải người tốt.”

Bạch Tụng Âm vừa thở phào nhẹ nhõm liền thấy ông cố mở Weibo nhắn tin cho Du Tuế: “Ông cố, ông……?”

Túc Vi Thanh gửi tin nhắn đến Du Tuế: Xin chào.

Du Tuế trả lời rất nhanh, đầu tiên là một emoji cười tủm tỉm, sau đó là một câu mời chào nhiệt tình: Muốn tham gia tiết mục của tôi không? Tôi có thể phá lệ cho thêm một vị trí khách mời trong mùa này, cậu rất thích hợp.

Bạch Tụng Âm vô cùng sốt ruột: “Ông cố, ông xem anh ta quả nhiên không có ý tốt! Anh ta không biết ông là ai nhưng lại muốn kéo ống xuống nước chỉ để chế tạo hiệu quả tiết mục, anh ta muốn nhìn ông và anh Nhiên đối chọi nhau trong phát sóng trực tiếp đấy!”

Nếu người phía sau tài khoản [Chiêu Tài, cậu tranh đua chút đi] không phải Túc Vi Thanh mà là một người qua đường râu ria thì sẽ rất khó kháng cự với loại lời mời một bước lên trời này, thậm chí ngay cả khi biết sở thích ác liệt của đạo diễn Du cũng sẽ cam tâm tình nguyện nhảy vào bẫy rập ngọt ngào.

Đáng tiếc, người đối diện anh ta chính là Túc Vi Thanh.

Túc Vi Thanh không chỉ không dao động mà còn chậm rãi trả lại một câu: Túc Nhiên cầm cát-xê của anh, tôi không cầm.

Du Tuế: Cho nên?

Túc Vi Thanh gửi mã QR qua: Anh cọ nhiệt độ của tôi, đưa tiền.

Du Tuế: ?

Bên kia, tổ tiết mục đang vội đến khí thế ngất trời, mỗi người đều choáng váng đầu óc, ngay cả phó đạo diễn cũng sắp ngất chỉ bởi vì đạo diễn Du nhà ông mới nói một câu “tôi muốn thêm một khách mời cho tiết mục”.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn này chỉ có người đàn ông mặc áo gió màu vàng nhạt đang nhàn nhã ngồi trên sô pha chơi di động, dạt dào hứng thú phát lời mời với account marketing nhỏ mà mình mới coi trọng.

Rồi sau đó, anh ta thấy được mã QR mà đối phương gửi tới.

Biểu tình Du Tuế cứng lại, cặp mắt hồ ly màu hổ phách kia thậm chí có một chốc mê mang nhưng rất nhanh đã bị ý cười nồng đậm hứng thú bao trùm: “Thú vị……”

Anh ta nói thầm, cố ý trêu đùa đối phương: Nếu tôi không chuyển tiền thì cậu định làm gì? Đăng Weibo lên án tôi sao?

Không có trả lời.

Du Tuế lại gửi thêm một tin nhắn, dấu chấm than màu đỏ tươi đập vào mắt.

[Bạn đã bị chặn.]

Du Tuế: ???

Cứ đơn giản thô bạo vô tình như vậy hả?

Cùng lúc đó, Túc Vi Thanh tắt di động nhìn về phía Bạch Tụng Âm: “Lúc trước tôi bào cậu mua văn phòng tứ bảo(1) cậu đã mua chưa?”

(1)Văn phòng tứ bảo gồm bút, nghiên, giấy, mực.

“Đã chuẩn bị tốt rồi ạ!” Trợ lý Tiểu Bạch chỉ vào thư phòng mà mình đã bố trí tốt.

Túc Vi Thanh cầm bút lông thoăn thoắt viết xuống bốn chữ trên tờ giấy trắng, nhìn nét mực trên đó anh nhíu mày, cái bút này thật sự quá thô ráp, thôi, tạm thời dùng một chút, sau này sẽ đổi cái khác.

“Tôi muốn đả tọa ở ban công, không cần để ai ở nhà, cậu về trước nghỉ ngơi đi.”