Cô Nhỏ Của Tên Trộm Mộ Trương Câm Điếc Rất Có Tiền

Chương 42: Trêu Chọc Nhị Gia

Giải Ngữ Hoa đàng hoàng đi theo sau sư phụ, không nói một lời nào, Trương Hưng Tổ đã nhận được phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng rất tốt, được cháu trai lớn dắt đi.

Đợi mấy người đều đi vào trong căn phòng bí mật, Nhị Nguyệt Hồng đóng kỹ cửa rồi mới nói: “Ân công, sao ngài lại tới đây? Là có chuyện gì muốn dặn dò sao?”

Trương Khởi Linh lột mặt nạ trên mặt xuống: “Nhị gia, quấy rầy rồi.”

Nhị Nguyệt Hồng được sủng ái mà lo sợ, vội vàng xua tay: “Không dám, không dám, ngài khách khí rồi.”

Vị này cũng từng làm việc chung với Cửu Môn một khoảng thời gian, ngài ấy thật sự là tích chữ như vàng.

Đây còn là lần đầu tiên ông ta nghe thấy vị này khách khí với người khác!

Trương Khởi Linh cũng không phải hoàn toàn không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, khi cầu xin người ta, vẫn biết được cần hạ thấp tư thái.

Anh lấy một bộ trang sức làm hoàn toàn từ vàng ròng từ trong balo ra, mở hộp đặt ở trên bàn.

Nghị Nguyệt Hồng nghi hoặc: “Ân nhân, đây là bảo bối ngài muốn bán ra sao? Chất lượng rất tốt, không hổ là ngài, đã ra tay thì không có vật nào là vật phàm!”

Trương Khởi Linh nhíu mày, tại sao những người này đều không hiểu ý của mình!

Giải thích một đống chữ thật sự rất phiền!

Đại Trương Ca đẩy cô nhỏ lên, ý là bảo cô nhỏ tự chào hàng mình một chút.

Dường như Trương Hưng Tổ có hơi xấu hổ, gương mặt hồng hồng, tay vặn quần áo.

Nhị Nguyệt Hồng càng nghi hoặc hơn: “Đây là...”

Cuối cùng cô cũng lấy dũng khí bước lên trước một bước: “Quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già, ngài có bằng lòng nhận một nàng dâu nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều không?”

Trương Khởi Linh cạn lời, tôi bảo nhóc chào hàng mình, nhưng không phải là chào hàng như vậy.

Là bảo nhóc xin được nhận nuôi chứ không phải là xin được bao nuôi!

Giải Vũ Thần cười phì một tiếng, còn sờ nhúm tóc nhỏ của cô: “Em gái thú vị thật, nhỏ như vậy đã biết học thuộc thơ rồi? Thật ra anh cũng mới 13, không tính là nhỏ hơn quá nhiều!”

Không nghĩ tới Trương Hưng Tổ bình tĩnh đập rớt cái móng vuốt của cậu ta: Người anh em, nhường một chút, anh cản trở tôi thổ lộ rồi!”

Nói xong, cô bình tĩnh đi vòng qua Giải Vũ Thần, đứng ở trước mặt Nhị Nguyệt Hồng: “Cái đó, ngài có thiếu phu nhân không? Nhà mẹ đẻ tôi rất có tiền, dễ thương lượng của hồi môn!”

Nhị Nguyệt Hồng lập tức phì cười, ông không muốn thất lễ ở trước mặt ân nhân, nhưng mà thật sự không nhịn được!

Một bé con buộc hai nhúm tóc, trên mặt toàn là nét trẻ con lại trịnh trọng nghiêm trang thổ lộ với ông, thật sự là quá thú vị!

Đặc biệt là vẻ mặt khó mà tin được của Tiểu Hoa, thật sự là quá buồn cười, đồ đệ này của ông còn chưa từng bị cô bé nào ghét như vậy!

Trương Khởi Linh thật sự rất muốn xách cô nhóc này lên rồi xoay người rời đi, quá mất mặt!

Nếu như nhìn trúng gia chủ nhỏ kia của nhà họ Giải, anh còn có thể cố gắng tác thành cho cô nhóc, nhưng vừa ý Nhị Nguyệt Hồng thì là cái thao tác quằn què gì?

Cho dù vì hát hí khúc nên dáng dấp trông trẻ tuổi, nhưng người này đã hơn tám mươi tuổi rồi, chẳng nhỏ hơn Trương Thụy Tùng mấy tuổi cả!

****

Trương Hưng Tổ xem hiểu ý của cháu trai lớn, cô hơi xấu hổ nói: “Thật ra cô là người mê các chú! Cháu không cảm thấy đàn ông trưởng thành mới có mị lực sao? Có đôi mắt biết nói, có cảm giác thăng trầm năm tháng lắng đọng...”

Trương Khởi Linh dùng mặt bày tỏ, giao nhóc cho Nhị Nguyệt Hồng nuôi nấng hoàn toàn là một sai lầm, bây giờ tôi sẽ sửa lại sai lầm này.

Cô quả quyết tắt mic, cô cảm thấy nếu như mình tiếp tục buông thả nữa, nhất định cháu trai lớn sẽ xách cô lên rồi rời đi mất.

Một lớn một nhỏ này chính là nguồn điểm tương lai của mình, có chết cô cũng không thể rời khỏi nhà họ Hồng được.

Nhị Nguyệt Hồng không nhìn hiểu cãi nhau bằng mặt của hai người này, nghe cô bé nói chuyện thú vị thì cũng trêu chọc: “Ân nhân, đây là cô bé ngài cuỗm từ đâu về đây? Còn thông minh nghịch ngợm hơn cả Tiểu Hoa nhà tôi.”

Trương Khởi Linh rất không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng cô bé đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn anh.

Bây giờ anh là người thân duy nhất của đứa nhỏ này, nếu như phủ nhận quan hệ thân thích của bọn họ, sợ rằng đứa nhỏ này sẽ buồn nhỉ?

Thôi vậy, có nghịch ngợm hơn nữa thì cũng là một đứa nhỏ!