Trương Khởi Linh nói suy nghĩ này với Trương Hưng Tổ!
Vốn anh đã chuẩn bị xong là trước giải thích sau khuyên nhủ vẫn thật sự không được thì sẽ đánh cô bé hôn mê, lại không nghĩ tới vừa nói ra cô bé đã đồng ý rồi!
Điều này làm lời nói khó khăn lắm Đại Trương Ca mới sắp xếp ra được đều bị nghẹn trở về, cô bé này quá phối hợp, anh có hơi không quen, bình thường không phải đều rất phản nghịch sao!
Trương Hưng Tổ chậc một tiếng: “Cháu làm gì mà phải bày ra dáng vẻ không quen cô ngoan ngoãn thế này hả? Ai phản nghịch chứ? Rõ ràng người phản nghịch nhất chính là ông già thối kia! Trong nhà chúng ta người đáng tin nhất vẫn luôn là cô đấy có được không hả?
Cô biết bản lĩnh của mình không tốt, sẽ kéo chân sau của cháu, vì vậy xưa giờ chưa từng hi vọng cháu sẽ dẫn cô đi cùng. Ba mẹ cô đều như nhảy ra từ trong khe đá vậy, nhiều năm như thế cũng chưa từng gặp một người thân bạn bè nào.
Vị thành niên không có nhân quyền, cô không nghe cháu thì còn có thể làm thế nào? Theo tính cách này của cháu thì nhất định bạn bè cũng sẽ không giàu có gì, cô có gì mà để chọn lựa! Đồ đều được đặt ở trong không gian, lúc nào cô cũng có thể đi.”
Trương Khởi Linh bị những lời này của cô nhỏ làm cho cảm thấy có hơi xót xa, mặc dù đứa nhỏ này nhìn rất kiên cường, nhưng đột nhiên trở thành trẻ mồ côi, chỉ có cháu trai họ xàng xa mới quen biết mấy tháng là mình, chắc trong lòng cô nhỏ cũng rất lo lắng bất an.
Trương Hưng Tổ lại không đáng thương như Muộn Thần nghĩ, cô đã nhận được nhiệm vụ mới nhất của hệ thống.
Kết bạn với Nhị Nguyệt Hồng, phần thưởng là cộng năm điểm vào năng lực lĩnh hội.
Quen biết Giải Vũ Thần, phần thưởng là cộng năm điểm trí tuệ.
Đã rất lâu hệ thống chó này không phát nhiệm vụ rồi, phần thưởng nhiệm vụ vẫn là thuộc tính thân thể khá hiếm có, thứ không có tiết tháo này chỉ hận không thể lấp tức vào ở trong nhà họ Hồng.
Cháu trai lớn không cày ra được nhiệm vụ, ở chỗ cô cháu đã thất sủng rồi, chỉ cần tìm cho cô một người giám hộ, vậy cháu thích đi chơi đâu thì cứ đi chơi đó đi.
Trương Khởi Linh đã được định trước là không thể tầm thường, vùi mình ở trong thôn núi nhỏ để nuôi trẻ con thì sao mà được?
Nếu cháu trai dừng lại thì cốt truyện cũng không có cách nào tiếp tục triển khai được nữa.
Cửu Môn bây giờ cũng chỉ nhà họ Ngô và Trần Bì Đậu ở lại Trường Sa, Nhị Nguyệt Hồng và nhà họ Giải đều đã chuyển tới Bắc Kinh.
Trương Khởi Linh hơi dịch dung một chút, sau đó dẫn theo cô nhỏ hời bước lên chuyến tàu đi tới thủ đô.
Nhà họ Hồng là thế gia trộm mộ đã được truyền thừa mấy trăm năm, đến đời này của Nhị Nguyệt Hồng lại trở thành dòng độc đinh.
Vì vậy cho dù nhiều năm không xuống mộ, tài sản nhà họ Hồng vẫn rất giàu có.
Trương Hưng Tổ nhìn tòa tứ hợp viện chiếm cứ một khoảng diện tích không nhỏ này, ngưỡng mộ tới hai mắt phát sáng.
Cô không giống với ba cô và cháu trai lớn, lúc nào cũng là dáng vẻ tiên nam không ăn khói lửa nhân gian.
Rất nhiều chuyện đều có thể dùng tiền để giải quyết, dựa vào cái gì mà không coi trọng tiền?
Cô là người phàm tục, ham tài háo sắc!
Thích trai đẹp, thích tiền, thích nhất là trai đẹp có tiền.
Nhị Nguyệt Hồng đang lên lớp cho đồ đệ, nghe nói có bạn cũ tới thăm thì nhíu mày.
Mấy người Cửu Môn thường xuyên qua lại người làm đều biết cả, lạ mặt lại còn không báo tên, chuyện này đáng để suy nghĩ sâu xa.
Đợi người làm dẫn người gọi là bạn cũ này vào, Nhị Nguyệt Hồng càng khó hiểu hơn, gương mặt này hoàn toàn xa lạ, còn dẫn theo một cô bé?
Đây là tổ hợp gì?
Hồng Nhị gia chắp tay: “Xin hỏi cao danh quý tính của vị bằng hữu này? Nói là bạn cũ của Hồng mỗ, chuyện này... thứ cho tôi có trí nhớ không tốt.”
Trương Khởi Linh nhìn người làm một cái: “Nhị gia có tiện không?”
Nhị Nguyệt Hồng chợt mở to hai mắt, ông nhớ giọng nói này, là ân công Trương Khởi Linh của ông.
Lại quan sát kỹ thân hình, không sai, hẳn người này đang đeo mặt nạ da người.
Nhị Nguyệt Hồng lập tức cười hào sảng: “Ôi chao, thì ra là tiên sinh, nhiều năm như vậy không gặp, là Hồng mỗ thất lễ, tới đây tới đây, mời tới sân sau, mời tới sân sau.”
Vừa nói ông ta vừa kéo đồ đệ, dẫn Trương Khởi Linh đi vào trong căn phòng bí mật ở sân sau.