Ban đầu Quý Dư nghĩ với thân phận của Thương Viễn Chu, nhà ở cho dù không phải là trang viên, thì cũng phải là biệt thự, ít nhất cũng phải là căn hộ thông tầng rộng rãi.
Như vậy cho dù cậu và Thương Viễn Chu sống chung, nhà lớn, hai người cũng không có cơ hội chạm mặt nhau.
Thế nhưng khi bước vào khu chung cư, cậu đã có một dự cảm không tốt.
Chờ đến khi Thương Viễn Chu dùng vân tay mở cửa, dự cảm này của cậu đã lên đến đỉnh điểm.
Căn nhà trước mắt lớn hơn căn nhà cậu thuê, nhưng cũng chỉ lớn hơn một chút.
Chỉ có thêm một phòng ngủ phụ và một phòng sách, là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách tiêu chuẩn, phòng ngủ phụ vừa đủ để Quý Dư ở.
Rất khó tưởng tượng, tổng giám đốc tập đoàn Thương thị lại sống ở nơi như thế này.
Không phải là không tốt, mà là không phù hợp với thân phận, một gia đình khá giả một chút, cũng sẽ ở căn nhà lớn hơn thế này.
Có lẽ là biểu cảm trên mặt cậu quá mức kinh ngạc, Thương Viễn Chu giải thích một câu: "Trước khi ông cụ mất, tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà cũ, tạm thời ở đây."
Chuyện này Quý Dư đã từng "nghe lén" được, trong giao tiếp ứng xử cậu luôn rất ngốc nghếch, nghe vậy chỉ biết khô khan nói một câu: "Đừng buồn."
Thương Viễn Chu nhếch môi, ý cười khó hiểu: "Không buồn."
"Em xin nghỉ phép rồi, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, khoảng thời gian tới sẽ rất bận, chụp ảnh, tiệc cưới, tiệc rượu, đủ loại chuyện đang chờ chúng ta."
Quý Dư ngẩn người: "Chúng ta còn phải chụp ảnh cưới sao?"
Hai người đàn ông cũng chụp, thật là quá long trọng rồi.
"Ừ." Thương Viễn Chu thản nhiên nói: "Những trình tự nên làm đều phải làm."
Từ lúc đăng ký kết hôn đến tiệc cưới, từng bước đều là thật, vậy thì ai có thể nói cuộc hôn nhân này của bọn họ là giả.
Lúc Quý Dư đi vào phòng ngủ phụ lấy quần áo ra, Thương Viễn Chu cũng bước vào phòng ngủ, anh đặt giấy chứng nhận kết hôn vào ngăn kéo đầu giường.
Nghĩ ngợi một chút, lại lấy ra.
Đi đến phòng sách, kéo ngăn kéo dưới cùng, xoay ổ khóa, vẻ mặt nghiêm túc đặt giấy chứng nhận kết hôn vào két sắt.
Làm xong tất cả những việc này, Thương Viễn Chu thản nhiên bước ra khỏi phòng sách, đi đến trước cửa phòng Quý Dư, gõ cửa phòng đang mở, "Tôi phải về công ty rồi, em nghỉ ngơi cho tốt."
Anh thật sự rất bận, lại không mang theo tài xế, không thể tranh thủ xử lý văn kiện trên xe, nửa ngày nay đều là anh cố gắng thu xếp thời gian.
Lý do không mang theo tài xế cũng rất đơn giản --
Anh không muốn lúc đăng ký kết hôn với Quý Dư, lại mang theo người thừa.
...
Chờ đến khi Thương Viễn Chu xử lý xong công việc trở về nhà, thì đã rất muộn.
Thể chất và tinh lực của Alpha đỉnh cấp không phải người thường có thể sánh bằng, cho dù đã xử lý công việc cường độ cao như vậy trong thời gian dài, tinh lực của Thương Viễn Chu vẫn rất sung mãn.
Anh dùng vân tay mở cửa, nhìn thấy đôi giày khác ở bậc cửa thì ngẩn người.
Sự thật Quý Dư sống chung với anh ập đến dữ dội.
Mà hôm nay anh --
Đã kết hôn với Quý Dư.
Mùi rượu đắng lan tỏa trong phòng, pheromone của Thương Viễn Chu đang kêu gào, tinh thần anh cũng đặc biệt hưng phấn.
Bước chân im ắng đi qua hành lang, dừng lại trước cửa phòng Quý Dư.
Cách một bức tường, pheromone ồn ào nói cho Thương Viễn Chu biết người bên trong đã ngủ say.
Thương Viễn Chu ma xui quỷ khiến đặt tay lên tay nắm cửa, "cạch", cửa không khóa, dễ dàng bị mở ra.
Điều này giống như một sự cho phép thầm lặng.
Người đàn ông bị pheromone ảnh hưởng vô lý xem nó như một sự quyến rũ.
Mà Beta rõ ràng là không có pheromone, nhưng Thương Viễn Chu lại cảm thấy trong phòng toàn là mùi hương của Quý Dư.
Anh khẽ cười: "Thật dâʍ đãиɠ."
Âm thanh nhỏ bé trong căn phòng yên tĩnh không khiến người đang ngủ say thức giấc, Thương Viễn Chu mê mẩn cúi người xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, hôn lên đôi môi nhạt màu.
Đã kết hôn rồi.
Để ông xã hôn một cái.
...
Lúc Quý Dư tỉnh dậy, nhìn thấy khung cảnh xa lạ xung quanh thì có hơi hoang mang.
Chớp mắt vài cái thì cơn buồn ngủ tan biến như tiếng ve kêu, tầm nhìn dần trở nên rõ ràng hơn.
Cậu đã chuyển đến ở cùng Thương Viễn Chu.
Quý Dư có hơi muốn thở dài, nhìn lướt qua giờ hiển thị trên điện thoại rồi nhanh chóng đứng dậy khỏi giường.
Bây giờ vẫn còn sớm, nếu cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc và ra ngoài sớm thì có lẽ sẽ không chạm mặt Thương Viễn Chu.
Trong đầu cậu, một bé con mặc áo trắng nhảy ra, cực kỳ không đồng tình nói: "Nếu ngày đầu tiên đến ở mà không chào hỏi thì sẽ cực kỳ mất lịch sự đó."
Biểu cảm của Quý Dư cứng đờ, thầm lẩm bẩm để phản bác: cậu vội đi làm, việc không chào hỏi được cũng là bình thường mà.
Bé con mặc áo trắng bị đè xuống, Quý Dư vội vàng mặc quần áo và chuẩn bị đi rửa mặt.
Căn nhà không lớn, chỉ có một phòng tắm, vòi hoa sen được ngăn cách bởi cửa kính, bên ngoài là bồn rửa mặt.
Khi Quý Dư bước vào, vừa đúng lúc chạm mặt Thương Viễn Chu đang bước ra khỏi phòng tắm.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Dư bình tĩnh chào: "Chào buổi sáng."
Không được dời mắt !!
Đều là đàn ông, đều là đàn ông, đều là đàn ông.