"Pica, hơn nữa đó là loại nghiêm trọng hơn."
Bà lão bối rối.
"Pica? Đây là loại bệnh gì? Ta chưa từng nghe qua."
Thấy bà lão không hiểu, Tần Giang kiên nhẫn giải thích.
"Cái gọi là pica thực chất là vì lý do nào đó, đối với những thứ không phải là thức ăn thực sự rất có hứng thứ và muốn ăn chúng."
"Ví dụ, có người thích ăn bùn, có người thích ăn bụi tường, thậm chí còn có người thích ăn tường, người thích ăn hương.”
Sắc mặt bà lão nhất thời trở nên khó coi.
Bà không ngờ mình lại mắc phải căn bệnh này.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, bà lão thấy Tần Giang nói cũng có lý, thích uống xăng ăn thuốc trừ sâu, đây chẳng phải cũng là một dạng pica sao?
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng mở rộng tầm mắt.
"Có người thật sự thích ăn tường sao? Tại sao tôi lại không thực sự tin vào điều đó?"
"Thế giới rộng lớn như vậy, có đủ loại kỳ tích, đôi khi cũng phải tin."
“Ở đó có một kẻ lập dị canh gác cửa nhà vệ sinh mỗi ngày chỉ để ăn một miếng nóng hổi. Vâng, hôm nay tôi mới biết nó được gọi là pica.”
“Người thích ăn chân có thể được coi là người mắc chứng pica không?”
"Trước đó cũng có người thích ăn chân, sau đó anh ta bị bệnh nấm chân, đã được bác sĩ Tần chữa khỏi, tôi khuyên người anh em nên chăm sóc tốt cho bản thân."
Tần Giang tiếp tục giới thiệu nguyên nhân của bệnh pica với bà lão.
"Lý do khiến mọi người mắc chứng pica thực ra có thể là do cơ thể thiếu một số nguyên tố vi lượng nhất định nên họ chỉ có thể hấp thụ được bằng cách này."
"Còn một lý do khác là do khiếm khuyết về gen, dẫn đến những người sinh ra đã thích ăn cái gì, hoặc là không thích ăn cái gì.”
Sắc mặt bà lão càng trở nên u ám hơn.
"Gen khiếm khuyết? Chẳng phải nói là tôi có vấn đề, sẽ không ảnh hưởng đến con cháu chứ?"
Điều này khiến Tần Giang có chút cảm động.
Chẳng phải thế hệ trước là như thế sao?
Cái gì cũng nghĩ đến cho con cháu của mình.
Tần Giang cười an ủi: "Cụ bà, cụ không cần phải lo lắng quá, gen khiếm khuyết không phải là vấn đề quá nghiêm trọng, kỳ thật mỗi người đều sẽ có một ít gen khiếm khuyết.”
"Pica không phải là một căn bệnh quá xa lạ, lấy một ví dụ đơn giản nhất: Một số người thích ăn rau mùi, và một số người không thích ăn rau mùi.”
“Điều này được xác định về mặt di truyền và cũng là một loại pica.”
“Ví dụ tương tự có thể được áp dụng cho các đặc sản địa phương như món rễ cây diếp cá.”
Nghe Tần Giang nói như vậy, bà lão thở phào nhẹ nhõm.
Bà lão cho rằng đây là căn bệnh nguy hiểm có tính chất di truyền nhưng hiện tại xem ra có vẻ không cần phải lo lắng quá nhiều.
Bà lão không nhịn được hỏi: "Cậu bác sĩ trẻ tuổi này, cậu đã nói cái này của tôi là gen di truyền khống chế, vậy bệnh của tôi có thể chữa khỏi không?"
Tần Giang làm một cử chỉ tay.
“Đừng lo lắng, bệnh pica này nhất định chữa khỏi, cụ bà vui lòng quét mã QR để thanh toán trước, phí khám và chữa bệnh tổng cộng 2.300, sau đó cháu đi vào vê mấy viên thuốc đưa cho cụ, liền không có việc gì.”
Bà lão lúc này đã rất tin tưởng về y thuật Tần Giang.
Thế là không chút do dự, bà lão quét mã QR và thanh toán trực tiếp.
Đinh.
[Phát hiện ký chủ thẳng thắn với bệnh nhân, tiết lộ bệnh tình giấu kín của bệnh nhân, giúp ích rất nhiều cho bệnh nhân, nhiệm vụ hoàn thành.]
[Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng: Dầu Phạm Thiên cấp Thần.]
(Phạm Thiên đấng sáng tạo theo quan điểm Bà La Môn)
Chết tiệt!
Dầu Phạm Thiên!
Đó có phải là loại dầu ma thuật mà anh đã nghĩ đến không?
Tần Giang vừa bước vào phòng phối thuốc, nhìn thấy phần thưởng này, lập tức trợn tròn mắt.
Chuyện này đúng là chuyện tốt, nếu đúng như anh nghĩ thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền!
Khi hệ thống đem thông tin về dầu Phạm Thiên cấp thần dẫn vào trong đầu Tần Giang, cả người Tần Giang đều hưng phấn mà la to lên.
Đội chụp ảnh, quay phim bên ngoài phòng phối thuốc nhìn nhau.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Bác sĩ Tần ở trong phòng phối thuốc, có thể vê thuốc đến vui vẻ như vậy sao?
"Liễu Nham, chúng ta có nên vào xem không?"
Liễu Nham lắc đầu.
"Chúng ta không thể vào phòng thuốc, dù sao phương thuốc phối dược đều là tuyệt mật, chúng ta ở đây đợi bác sĩ Tần đi ra."
Năm phút sau, sắc mặt Tần Giang sáng ngời bước ra khỏi phòng thuốc.
Không thể nào, phần thưởng lần này rất lớn.
Nếu có cơ hội, Tần Giang thậm chí còn muốn tự mình thử một lần.
Tần Giang đưa một bình sứ trắng cho bà lão nói: “Trong bình này có mười viên thuốc, mỗi ngày nhớ uống một viên, mười ngày bệnh tật của cụ sẽ khỏi bệnh.”
Bà lão nói cảm ơn rất nhiều.
Lúc này, đôi chân của ông lão đã thoải mái hơn rất nhiều, Tần Giang liền bán cho ông lão một đôi nạng khác rồi nhìn hai người rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Lưu Nham không nhịn được hỏi: "Bác sĩ Tần, vừa rồi anh ở phòng thuốc có vẻ rất vui vẻ, có chuyện gì tốt sao?"
Tần Giang thập phần đắc ý nói: "Vừa rồi trong lúc tôi vê thuốc, nghĩ tới một loại thuốc cổ xưa thần bí, vì vậy trong lòng rất hưng phấn."
Tần Giang nói lời này, đôi mắt của Lưu Nham đột nhiên sáng lên.
Mọi người đều đã chứng kiến
y thuật của Tần Giang. Bây giờ ngay cả Tần Giang cũng nói rằng loại thuốc này rất thần bí và cổ xưa, điều đó cho thấy loại thuốc này lợi hại đến mức nào!
"Là loại thuốc gì? Có thể chia sẻ cho chúng tôi biết một chút được không?"
Tần Giang rất bình tĩnh nói: "Yên tâm, sau này tôi sẽ tiết lộ bí mật cho mọi người biết."
Đây không phải là Tần Giang cố ý úp úp mở mở, mà là Tần Giang đã sớm nghĩ ra quy trình khen thưởng của hệ thống.
Những thứ mà hệ thống ban thưởng cho anh, khẳng định là thời điểm chính mình xem bệnh mới có thể sử dụng được.
Anh chỉ không biết kẻ xui xẻo nào sẽ bước vào phòng khám tiếp theo.
Đúng lúc Tần Giang đang suy nghĩ như vậy thì một nhóm người đột nhiên từ bên ngoài cầm một chậu nước đi vào.
"Bác sĩ, mời tới giúp chúng ta nhìn xem, đây là bảo vật gì!"
Nhìn thấy nhiều người như vậy đột nhiên chạy vào, Tần Giang cũng có chút ngơ ngác.
Phải chăng đám người già trẻ này đều không thể lên được?
Chết tiệt, điều này thật đáng mất mặt, đó chẳng phải là cái chết tập thể của xã hội sao?
Tần Giang ho khan, lúng túng hỏi: “Ai trong các người muốn khám bác sĩ?”
Không ngờ những người này lại lắc đầu.
"Chúng tôi không phải đến đây để khám bác sĩ, chúng tôi đến đây để nhờ anh giám định bảo vật."
"Giám định bảo vật?"
Tần Giang nghi hoặc.
“Tôi là bác sĩ, không phải chuyên gia đồ cổ, giám định bảo vật thì các người đi bảo tàng, chạy đến nơi này tìm tôi làm cái gì?”
Tần Giang muốn thuyết phục đám người này rời đi, kẻo bọn họ làm chậm trễ việc kiếm tiền của mình.
Ai biết, nhóm người này không những không rời đi, mà ngược lại cố chấp nói: "Chỉ vì anh là bác sĩ, cho nên cái bảo vật này nhất định phải là anh tới giám định.”
Tần Giang trong lòng thầm chửi cmn.
Mẹ kiếp, những người này bị làm sao vậy, thế nào cũng phải để chính mình giám định bảo vật đúng không?
Một ông lão hỏi: “Cậu là bác sĩ phải không?”
“Đúng vậy.”
“Trung y?”
“Nói vớ vẩn.”
“Cậu có biết Thái Tuế không?”
Ông lão chỉ vào những thứ trong chậu rất đắc ý cùng kiêu ngạo.
"Cậu xem, đây chính là thứ chúng tôi vớt ra từ trong giếng, nếu cậu là bác sĩ Trung y, liền tới giúp chúng tôi xem đây có phải là thật không.”
Tần Giang trầm mặc.
Sau một hồi loay hoay, bọn họ muốn anh giám định Thái Tuế.
Đây quả thực là công việc của Trung y, những giáo sư trong viện bảo tàng đó thực sự không giỏi về việc này.
Nhưng Tần Giang nhìn kỹ lại thì sững sờ.
Đây là Thái Tuế sao?