Bác Sĩ Trung Y Ngay Thẳng, Tất Cả Bệnh Nhân Đều Mất Mặt Trên Mạng

Chương 45: Một người chơi đùa chân, một người chơi đùa tính mạng

Nhìn thấy trong tay bà lão thật sự là thuốc trừ sâu, sắc mặt Tần Giang cực kỳ hoảng sợ.

“Cụ bà, xin cụ trước tiên đừng ăn nữa, cứ nói những gì cụ muốn nói!”

Tần Giang chạy vào nhà vệ sinh, một lúc sau mới bưng ra một bát nước xà phòng chuẩn bị cho bà lão uống.

Ai biết, bà lão nhất quyết không uống nước xà phòng, ngược lại vẻ mặt chán ghét nói: "Cậu bác sĩ này, nếu cậu cho tôi uống nước xà phòng, tôi thà uống thuốc trừ sâu còn hơn."

"Thứ nước xà phòng này uống vào rất khó chịu, lần trước uống vào tôi đã nôn rất lâu, rất lâu sau tôi mới bình phục."

Bà lão nhất quyết không uống nước xà phòng, Tần Giang nhất thời không tìm được biện pháp nào tốt.

Tóm lại không thể cương ngạnh đổ nó vào miệng bà lão được.

Cũng may, Tần Giang thấy tinh thần bà lão tốt nên mời bà lão ngồi xuống trước và bắt mạch cho bà.

Kết quả là Tần Giang bị nhịp đập này làm cho sợ hãi.

Bà lão không những không có chuyện gì xảy ra mà còn khỏe mạnh, chức năng tiêu hóa của bà lão còn tốt hơn người thường.

Lần này không thể chỉnh bà lão được.

Chẳng lẽ thuốc trừ sâu còn có thể giúp con người điều hòa đường tiêu hóa?

Thấy Tần Giang cứ cau mày không nói gì, bà lão tựa hồ đoán được kết quả bắt mạch của cậu, mỉm cười với Tần Giang.

“Thế nào cậu bác sĩ? Có thể nói rằng tôi ăn thuốc trừ sâu này không có việc gì phải không?”

"Nếu xảy ra chuyện gì, tôi đã chết từ lâu rồi, làm sao còn có thể đến phòng khám tìm cậu nhờ cậu xem bệnh?"

Bà lão nói lời này trông vẻ mặt có vài phần đắc ý, tất cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều kinh ngạc cảm thán không thôi.

“Bệnh nhân của bác sĩ Tần ngày càng trở nên thái quá, trước đó có trường hợp không sợ nước nóng còn có thể hiểu được, suy cho cùng, chỉ cần cứng rắn là được, nhưng hiện tại là ăn thuốc trừ sâu, làm thế nào có thể giải thích được?”

“Trong truyền thuyết có nói bách độc bất xâm, chẳng lẽ tiểu thuyết võ hiệp không hề lừa đảo, thật sự có loại công phu thần kỳ như vậy thực sự tồn tại?”

“Lầu trên, suốt ngày bớt đọc sách ma quỷ đánh nhau đi, tin vào mọi thứ này sẽ chỉ có hại mà thôi.”

“Trước đó không phải có mấy người nói có năng lực đặc biệt sao, nhưng kết quả đều bị bác sĩ Tần vạch mặt, chỉ chờ bác sĩ Tần vả vào mặt mà thôi.”

Mặc dù hầu hết mọi người đều tin vào khoa học, cảm thấy trên thế giới này không có năng lực đặc biệt nào cả.

Nhưng phải nói rằng việc một bà lão ăn thuốc trừ sâu thực sự là thái quá.

Bọn họ đều gãi đầu, không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tần Giang lại một lần nữa cẩn thận kiểm tra toàn thân cho bà lão

Sau khi xác nhận đây không phải vấn đề của bà lão, Tần Giang liền chuyển sự chú ý sang ống thuốc trừ sâu này.

Tần Giang im lặng một lát rồi hỏi: "Cụ bà, cụ chỉ ăn thuốc trừ sâu này thôi à? Cụ có ăn thuốc trừ sâu khác không?"

Tần Giang vừa nói ra những lời này, Lưu Nham đang đứng ở một bên lập tức trợn to hai mắt, cảm thấy Tần Giang quả thực là điên rồi.

Tần Giang khẩn trương hơn ai hết khi vừa rồi bà lão ăn thuốc trừ sâu, nhưng bây giờ anh lại hỏi bà lão xem bà có ăn thuốc trừ sâu nào khác không.

Cái quái gì thế này, chẳng lẽ bà lão nên thử mùi vị khác sao?

Bà lão lắc đầu.

“Tôi chưa từng thử qua các loại thuốc trừ sâu khác, đây là loại thuốc trừ sâu duy nhất có trong nhà tôi, thứ này là do cha tôi đã mua trước đây.”

Tần Giang tựa hồ đã đoán ra được điều gì, tiếp tục hỏi.

“Vậy là cụ đã ăn loại thuốc trừ sâu này trong nhiều năm rồi? Xem qua nhãn này có vẻ hơi cũ, gần đây chắc cụ không mua loại thuốc trừ sâu này phải không?”

Bà lão mỉm cười.

“Tôi đã nói với cậu rồi, đây là cha tôi đã mua, mua rất nhiều và được lưu trữ rất nhiều trong kho ở nhà.”

“Vừa lúc tôi thích ăn loại này, trong nhà ít nhất còn đủ tôi ăn mười năm.”

Lời nói của bà lão lại khiến mọi người không nói nên lời.

Họ đã nghe nói đến việc người dân tích trữ lương thực, đồ ăn nhẹ nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy người ta tích trữ thuốc trừ sâu như bà lão.

Tần Giang lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tìm kiếm trên mạng theo nhãn hiệu thuốc trừ sâu trên ống nhựa.

Rất nhanh, Tần Giang đã tìm được tin tức liên quan.

Đọc xong, Tần Giang im lặng.

"Cậu bác sĩ trẻ tuổi à, như thế nào rồi, cậu có biết tôi bị sao không? Nếu cậu không biết cũng không sao, tôi có thể đến bệnh viện khác kiểm tra."

Bà lão nói một cách thẳng thắn, nhưng bà không cho rằng y thuật của Tần Giang kém.

Nhưng bà lão trước đây đã từng đến nhiều bệnh viện nhưng vẫn không biết mình bị bệnh gì.

Bà lão chỉ là không muốn tạo áp lực tâm lý cho Tần Giang, muốn anh thả lỏng một chút mà thôi.

Tần Giang nói: “Cụ bà, cụ không phải miễn nhiễm với mọi chất độc, nhưng thuốc trừ sâu cụ dùng đã hết hạn rồi.”

"À?"

Tần Giang vừa nói ra lời này, không chỉ bà lão mà ngay cả khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng đều chết lặng.

“Vãi, thuốc trừ sâu còn có hết hạn sao, đó là thật hay giải?”

“Tôi là sinh viên chuyên ngành hóa học, thực ra vừa rồi tôi cũng có suy đoán này, không nghĩ tới đây lại là lý do thực sự.”

“Anh trai lầu trên, thuốc trừ sâu thực sự có thể hết hạn sử dụng sao? Nếu là thật, tôi cũng sẽ học theo bà lão đi ra ngoài giả vờ một chút.”

“Người anh em, không phải tất cả thuốc trừ sâu đều hết hạn, có một số loại thuốc trừ sâu sẽ trở nên mạnh hơn khi hết hạn, chẳng hạn như Dichlorvos.”

Tần Giang đã nhận thấy có điều gì đó không ổn khi bắt mạch cho bà lão.

Tần Giang không hề nghi ngờ gì về tài năng y thuật của mình.

Dù sao thì y thuật của anh đều là do hệ thống ban tặng nên tuyệt đối không có khả năng xảy ra sai sót.

Vì hệ thống không có vấn đề gì nên chỉ có thể là vấn đề với loại thuốc mà bà lão đã ăn.

Vì vậy, Tần Giang quay lại kiểm tra thông tin trên mạng và phát hiện ra rằng nhãn hiệu thuốc trừ sâu này đã bị ngừng sản xuất cách đây ba mươi năm.

Còn thuốc trừ sâu trong ống nhựa trên tay anh đã hết hạn sử dụng hơn 20 năm.

“Cụ bà, cụ thật may mắn. Thuốc trừ sâu của cụ sẽ không còn độc hại sau khi hết hạn, đó là lý do tại sao cụ vẫn khỏe sau khi dùng lâu như vậy và thậm chí nó không có ảnh hưởng gì đối với cơ thể của cụ.”

“Nhưng nếu cụ chuyển sang dùng thuốc trừ sâu khác, điều đó có thể gây ra vấn đề lớn.”

Tần Giang nghiêm túc nói với bà lão: “Sau này ngàn vạn lần cụ cũng không được làm loại hành động này nữa, rất nguy hiểm, có thể dẫn đến tử vong.”

Lần này đến lượt bà lão xấu hổ.

Trước đó, bà lão còn oán trách ông lão là cái bao thể diện, kết quả thiếu chút nữa đem cái chân của mình phế bỏ.

Kết quả là bà còn chơi hăng hơn, suýt chút mất mạng.

Tần Giang nhìn đôi vợ chồng già này không nói nên lời.

Quả nhiên, một khi con người quá rãnh rỗi, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Một người chơi đùa đôi chân của mình, người kia chơi đùa mạng sống của mình.

Thật tàn nhẫn!

Bà lão có chút ngượng ngùng nói với Tần Giang:

“Vậy thứ này không có độc, tôi vẫn có thể ăn được chứ?”

“Tôi không đủ tiền mua xăng. Nếu không ăn được thuốc trừ sâu này, tôi cảm giác như mình sẽ bị ngạt thở mất.”

Lời này của bà lão quả thực không phải là lời nói đùa.

Sở dĩ bà có thể từ bỏ được xăng là nhờ thuốc trừ sâu.

Lúc này Tần Giang đột nhiên bảo bà lão đừng dùng thuốc trừ sâu nữa, bà lão nhất định sẽ khó chịu mà chết.

Tần Giang lắc đầu nói:

“Mặc dù loại thuốc trừ sâu này đã hết hạn sử dụng nhưng không ai có thể đảm bảo được, chỉ trường hợp có niêm phong, tác dụng của thuốc không còn.”

“Vì lý do an toàn, loại thuốc trừ sâu này không thể ăn được.”

“Cụ cũng đừng lo lắng nếu không có thuốc trừ sâu, cụ sẽ cảm thấy khó chịu, vì cháu đã biết bệnh của cụ là gì, cháu có thể chữa khỏi cho cụ”.

Bà lão vội vàng hỏi: “Bệnh gì?”