"Đế Tân, ta và ngươi đánh cược một ván nhé."
Trên bệ thần, Đế Tân khẽ mở mí mắt, ánh mắt dường như không gợn sóng dừng ở bóng người mặc áo trắng dưới sảnh.
Người đứng dưới sảnh đường có chín chiếc đuôi cáo đỏ rực rỡ phía sau, vô cùng bắt mắt, nhưng vẫn thua kém dung nhan tuyệt sắc của hắn.
Mặc dù hắn chỉ mặc một bộ đồ trắng đơn giản và tinh khiết nhất, nhưng lại phô bày được hết vẻ đẹp quyến rũ của mình một cách hoàn hảo nhất.
Vẻ đẹp của Lương Tiêu, tựa như một đóa sen hồng mọc lên từ nước, thanh thoát và ung dung, nhưng lại mang theo vẻ đẹp rực rỡ và cốt cách quyến rũ bẩm sinh, đẹp quyến rũ mà không lẳиɠ ɭơ, rực rỡ mà không phô trương, vẻ đẹp khiến người ta khó phân biệt nam hay nữ, đẹp đến nao lòng, đẹp đến khuynh nước khuynh thành.
Ánh mắt Đế Tân khẽ động, giọng nói vẫn bình thản như nước: "Đánh cược gì?"
"Vì ngươi đã mất hết tình cảm, ta sẽ đi tìm lại cho ngươi ở 3000 thế giới. Ta đánh cuộc rằng sau khi tình cảm của ngươi trở lại, ngươi sẽ động lòng với ta, thế nào?"
Lương Tiêu nhìn chằm chằm vị Chủ Thần ngồi trên cao, trong mắt lóe lên một tia sáng quyết tâm.
Hắn tung hoành lục giới ngàn năm, chưa từng gặp người nào như Đế Tân đối với hắn hoàn toàn vô cảm.
Chắc chắn là do Đế Tân không có tình cảm!
Điều này đã khơi dậy ham muốn chinh phục của Lương Tiêu.
Hắn phải khiến cho đôi mắt lạnh lùng, cao ngạo như tuyết sơn kia nhuốm màu phồn hoa và phong nguyệt vô biên.
Thấy Đế Tân không đáp, Lương Tiêu trực tiếp đưa ra tiền cược: "Ta thua, sẽ hiến linh hồn cho ngươi sai khiến, ta thắng..."
Đôi mắt phượng hẹp dài của Lương Tiêu khẽ nhướng lên ánh sáng rực rỡ, khóe môi nở một nụ cười rạng rỡ: "Ta muốn ngươi cúi đầu xưng thần với ta."
Cửu Vĩ Hồ trời sinh đất dưỡng, có thể gặp mà không thể cầu, lại có chín mạng, xưa nay là bảo bối của thiên đạo. Mà linh hồn của Cửu Vĩ Hồ, lúc nguy cấp có thể nối tiếp tuổi thọ của thần tiên.
Lương Tiêu, đúng là Cửu Vĩ Hồ duy nhất trong lục giới hiện nay, tiền đặt cược này không nhỏ đâu.
Đế Tân thoạt nhìn vẫn là bộ dạng lạnh lùng như băng, nghiêm nghị tự chủ, hồi lâu sau, hắn mới hé môi, phun ra hai chữ quý như vàng.
"Thành giao."
Khóe miệng Lương Tiêu khẽ nhếch lên.
Trong từ điển của hắn không có chữ "thua".
Hắn là Lương Tiêu, ai có thể chống lại được mị lực của hắn chứ?
Đế Tân hiện tại có lẽ có thể, nhưng Đế Tân sau khi tình ti quay về, có thể sao?
Đóa hoa cao lãnh này, Lương Tiêu nhất định phải có được.
Bóng lưng Lương Tiêu rời đi rơi vào trong đôi mắt đen như đầm sâu của Đế Tân, tựa như vầng trăng sáng in bóng trên mặt hồ, lặng lẽ khuấy động một hồ xuân thủy.
Tư Mệnh, người đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình, lộ ra một vẻ mặt khó hiểu.
Rõ ràng người đã đi rồi, mà vẫn còn nhìn chằm chằm. Thật khó cho Chủ Thần đại nhân, trước mặt Lương Tiêu mà vẫn có thể giữ được vẻ ngoài cao ngạo, khó gần.
Nhưng nếu Chủ Thần đại nhân không làm như vậy, thì làm sao có thể thu hút sự chú ý của Lương Tiêu được?
Người khác không biết, nhưng đi theo Chủ Thần mấy nghìn năm, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Chiêu trò mà Chủ Thần đã ấp ủ bấy lâu nay, chẳng phải giống hệt Thiên Đế ngày xưa sao, quả nhiên là cha con mà!
Không ngờ Chủ Thần đại nhân, một con rồng đá không có tơ tình, vậy mà cũng động lòng với Lương Tiêu, quả nhiên sức quyến rũ của Cửu Vĩ Hồ không ai sánh bằng.
Trong lúc Tư Mệnh đang lẩm bẩm trong lòng, giọng nói lạnh lùng như mọi khi của Đế Tân đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
"Tư Mệnh, ta nghe Đế Phụ nói, năm xưa ngươi từng theo Phụ Quân xuống trần gian, chắc hẳn là rất có kinh nghiệm, lần này ngươi hãy đi theo Lương Tiêu."
"Thuộc hạ tuân lệnh."
Tư Mệnh thở dài trong lòng, quả nhiên nghĩ gì đến nấy, lần này hắn lại phải kiêm nhiệm làm hệ thống rồi...
Rõ ràng là Tư Mệnh, sao cứ làm mãi việc của Nguyệt Lão thế này?