Tống Doanh: “Thật ra có chút việc muốn nhờ.”
Lâm Nhạc Du: “Thôn trưởng nói thẳng đi.”
Tống Doanh: “Vậy tôi không khách khí! Chưa có người báo danh nhận công việc này, không còn cách nào khác, phải mất thêm mấy ngày mới tìm được.”
Lâm Nhạc Du chớp chớp mắt: “Thôn trưởng hy vọng tôi tiếp tục ở lại thôn, cho đến khi tuyển được người sao?”
Tống Doanh cười gật đầu: “Yên tâm đi, sẽ không lâu, nhanh là hai ngày, chậm phải mất bốn năm ngày.”
“Mấy ngày nay cũng không bạc đãi cậu, tiền quầy bán quà vặt thu vào có thể mang đi, còn có…… cho cậu 2 món đồ.”
Lâm Nhạc Du nhìn hai món đồ trên tay Tống Doanh, sửng sốt một chút, là hai quả lựu đạn!
Cậu thật cẩn thận cầm lấy, sau đó nhận được thông tin trang bị.
“Lựu đạn bậc trắng: Chính là lựu đạn bình thường.”
Tống Doanh: “Thế nào?”
Lâm Nhạc Du chớp mắt, ở trong cửa hàng đạo cụ tìm tòi mục lựu đạn, quả nhiên lục soát được cấp bậc lựu đạn từ thấp đến cao. Phân biệt như sau: trắng lục lam tử kim, bậc trắng là cấp bậc thấp nhất, một quả lựu đạn 10 tích phân.
Lục lam tử kim lựu đạn theo thứ tự tính là 50 tích phân, 100 tích phân, 500 tích phân và 1000 tích phân.
Về phần uy lực là tăng lên gấp mười lần số nhân, như thế lựu đạn bậc kim…… uy lực giống lựu đạn bình thường sao?
Nếu tự cậu mua hai viên lựu đạn cần tiêu phí 20 tích phân, đối với cậu phi vụ mua bán lần này không tổn thất mấy.
“Tôi nhận, cảm ơn thôn trưởng.”
Trên mặt Tống Doanh mỉm cười: “Vậy là tốt rồi, không quấy rầy cậu.”
Lâm Nhạc Du tiễn Tống Doanh đi, vào trong quầy bán quà vặt, lúc vào cửa sửng sốt bởi vì vừa mới nhận được một thông báo.
“Chúc mừng cư dân Lâm Nhạc Du đạt được nhà ở tạm thời.”
Nhà tạm thời? Cái gì gọi là nhà tạm thời?
Từ từ…… nhà?! Cậu có nhà?
Lúc trước muốn trở lại thế giới hiện thực nhưng hệ thống cảnh cáo người không có nhà sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, hiện tại cậu đã có nhà.
Tuy rằng chỉ là tạm thời nhưng cũng coi như là có đi?
Nói cách khác……
Lâm Nhạc Du nghĩ tới một loại khả năng, có chút khẩn trương, tim đập nhanh, không nhịn xuống nuốt một ngụm nước bọt, có phải chứng tỏ cậu có thể trở về thế giới hiện thực?
Hiện tại muốn thử xem!
“Ông chủ?”
Lâm Nhạc Du: “Ai?”
Người đến là bà Tào.
“Ông chủ, một chai rượu trắng.”
Lâm Nhạc Du chớp mắt, xoay người ra sau quầy cầm một chai rượu trắng: “Bà uống rượu trắng?”
Bà cụ thanh toán tiền: “Đúng vậy, mỗi ngày uống một chén nhỏ.”