Tống Doanh nhìn qua bình thản, giống như đã phát tiết hết tức giận.
“Không có việc gì, vừa vặn đi ngang qua, gặp được cậu mở cửa thôi.”
Lâm Nhạc Du: “Hóa ra là thế.”
Tống Doanh gật đầu.
Lâm Nhạc Du: “Thôn trưởng, tối hôm qua vất vả.”
Tống Doanh cười nói: “Không vất vả, rửa sạch món lòng thôi.”
Lâm Nhạc Du: “Thôn trưởng đi thong thả.”
Tống Doanh: “Ừm, sáng mai tới tìm sau, có chút việc muốn nói.”
Lâm Nhạc Du: “Được.”
Lúc này Tống Doanh mới chậm rãi rời đi, hai người chơi run cầm cập từ từ thở nhẹ một hơi, đi tới cửa hàng. Cũng không biết bản thân mua thứ gì, cầm rất nhiều đồ rồi nhanh tính tiền rời đi.
Lâm Nhạc Du nhìn bóng dáng bọn họ chạy trốn, khóe miệng cong lên: “Dọa sợ rồi.”
Tiết Thụy bưng bữa sáng ra, bữa sáng hôm nay có trứng gà xúc xích nướng, rau dưa, hương vị không tồi.
“Vừa rồi…… là thôn trưởng?”
Lâm Nhạc Du: “Ừm, thôn trưởng tối hôm qua lao lực quá độ.”
Tiết Thụy trước tiên nghĩ tới tiếng kêu thảm thiết tối qua: “……”
Ăn xong bữa sáng, Tiết Thụy đội mũ ra cửa, đầu tiên là đi đến Nông Gia Nhạc nhìn xem, kết quả phát hiện tối hôm qua không chỉ có Ngô Ngân chết.
Còn có rất nhiều người chơi khác, tất cả người chơi nữ đều chết sạch, cộng thêm hắn, hiện tại chỉ còn lại ba người chơi.
Tiết Thụy ngồi một lên tảng đá nhìn đồng ruộng xa xa, có chút phiền muộn.
Kết hợp toàn bộ manh mối, hai mươi người chơi qua cửa có khả năng lớn. Manh mối không khó tìm, chỉ cần đi theo thôn dân tích cực nói chuyện……
Có thể thuê phòng của thôn dân, cứ như vậy, mỗi ngày sập một phòng cũng không phải chuyện lớn.
Cho dù không ở tạm trong nhà thôn dân, dựa theo mỗi ngày sập một phòng, hôm nay……sẽ dư lại ba phòng, ít nhất có sáu người chơi sống sót.
Thật đáng tiếc, hiện tại tuy còn hai phòng nhưng chỉ có một phòng không sức mẻ, khoá cửa phòng còn lại hỏng rồi, bên trong còn có ba thi thể nam.
Tiết Thụy đứng dậy đi dạo trong thôn, ở trong một mảnh rừng nhỏ phát hiện Ngô Ngân chia năm xẻ bảy, máu thịt hỗn loạn.
Tiết Thụy sợ hãi lui hai bước, nhìn qua không tiếp thu được.
Nhìn kỹ, có thể nhìn ra tay chân có dấu vết bị hành hạ đến chết.
Tiết Thụy tìm chung quanh, không có phát hiện đầu Ngô Ngân. Lúc chuẩn bị rời đi, dưới chân truyền đến âm thanh đạp vỡ thứ gì.
Hắn nhấc giày, dưới chân là một một mảnh nhựa trong suốt đã bị dẫm nứt, nhặt lên xem phát hiện chỉ là một mảnh nhựa bình thường.
Hắn định vứt bỏ, không nghĩ tới thứ bỏ đi này có thông tin số liệu.
“Đã sử dụng đạo cụ mảnh nhựa nhỏ ẩn thân ( phế liệu )”
Tiết Thụy dừng một chút, sau bỏ toàn bộ mảnh nhựa nhỏ vào ba lô, kết quả màn hình ảo trước mặt hiện lên thông tin.
“Đã sử dụng…… phế liệu……”
Tiết Thụy: “Ngô Ngân nói không rút trúng đạo cụ là diễn kịch?”
“Hay là nói…… lừa Liễu Lệ Lệ hoặc là Chu Huyên?”
Bỏ đồ vào ba lô, chỉ cần không chủ động lấy ra, người khác không cướp được.
“Ngày đó Ngô Ngân không chết…… hẳn là nhờ đạo cụ ẩn thân.”
Hắn tính vứt bỏ lại phát hiện phế liệu có thể hợp thành!