Sau Khi Trọng Sinh Tôi Trở Thành NPC Thường Trú Trong Vô Hạn Lưu

Chương 10: Người chơi đầu tiên chết

Lâm Nhạc Du xoay người nhìn kệ hàng sau lưng, thuốc lá đều ở chỗ này, mỗi một loại đều yết giá rõ ràng. Trước kia cậu không dám hút thuốc, với lại thuốc lá rất đắt cho nên giá tiền bao nhiêu cũng không biết.

“Muốn nhiều ít?”

Thiếu niên ném tờ một trăm lên bàn: “Cho hai gói 50.”

Cậu cầm hai gói yết giá 50 duy nhất trên kệ hàng đưa qua, cầm lấy một trăm ném vào ngăn kéo.

Kiếm lời một trăm.

Thiếu niên cầm gói thuốc lá vẫn chưa rời đi, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, hôm qua có một nhóm du khách tới Nông Gia Nhạc, có biết không?”

Lâm Nhạc Du nhìn thiếu niên, cười nói: “Thật không? Hôm qua ngủ sớm không rõ lắm, đến lúc nào?”

“12 giờ tối hôm qua, tới thật muộn, nếu chậm một chút nữa……”

Nếu chậm một chút nữa sẽ thế nào thiếu niên không nói, Lâm Nhạc Du cũng không hỏi, trong lòng hai người đều hiểu rõ mà không nói ra.

Thiếu niên tính toán rời đi, nơi xa truyền đến một giọng nữ kêu thảm thiết tê tâm phế liệt.

Lâm Nhạc Du chớp chớp mắt……

Du khách trong miệng thiếu niên khẳng định là người chơi, vừa rồi kêu thảm thiết chính là người chơi, có người đã chết.

Thật đáng tiếc, cậu phải trông cửa hàng, không thể tùy ý rời khỏi, không có cách qua xem náo nhiệt.

Trừ 7 ngày ở đây, không có thông báo nhiệm vụ khác. Đám người chơi tối qua đến, tuy rằng trong lòng run sợ nhưng trải qua cả đêm ngủ ngon, sáng hôm sau thả lỏng không ít.

Nghĩ ban ngày ban mặt, vài người chơi có tâm tình ra cửa đi dạo, phong cảnh trong thôn rất đẹp, bọn họ ở thành phố lớn trên cơ bản nhìn không tới rừng núi trùng điệp.

Quan trọng nhất là mọi người không quen biết, không chú ý có người chơi đã chết.

Có hai người chơi nữ dẫn đầu khám phá bên trong khách sạn.

Trời đã sáng, hai người yên lòng đi ra ngoài nhìn xem, kết quả vừa mới chạm vào cánh cửa phát hiện cửa không có khóa, gõ hai cái cửa lập tức mở.

Cửa này khép hờ!

Hai người nghĩ thầm chẳng lẽ đã thoát khỏi trò chơi, thức dậy chậm mới không phát hiện? Theo bản năng đẩy cửa ra, kết quả thấy được cảnh tượng bên trong……

“Sao lại thế này?!”

“Phát sinh chuyện gì?”

“Đã xảy ra chuyện sao? Có người xảy ra chuyện?”

“Là phòng ngủ? Nhìn xem nhìn xem!”

Hai tay Ngô Ngân đút túi quần, cùng Tiết Thụy đi tới, cửa phòng rộng mở, chỉ cần thò đầu qua là nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Hai cô gái nằm ở trên giường, máu tươi ướt sũng chăn trải giường. Trên sàn nhà, trên tường, trên trần nhà bắn đầy máu. Nhìn qua đầu giống như bị thứ gì đó nghiền nát nhừ, biến thành một bãi hồ nhão.

Đây là hiện trường án mạng gϊếŧ người, hung thủ cực kỳ hung ác tàn bạo, một chút nhân tính cũng không có.

Nhìn máu me đầy phòng, vừa rồi hai người chơi có chút thả lỏng, tức khắc bị dọa không biết làm sao. Mọi người vây quanh bên ngoài, không có người dám tới gần, không có người nào dám đi lên đóng cửa.

Ngô Ngân nhìn thi thể, lập tức che miệng đi đến bên cạnh cửa nôn khan một phen, mọi người đều sợ tới mức ngây người. Sau khi trao đổi mới phát hiện tối hôm qua mọi người đều ngủ sâu, không nghe tiếng động gì.

Cuối cùng hai anh em Vương Văn, Vương Thông đóng lại cánh cửa, nhìn không thấy cảnh tượng bên trong mọi người mới dễ chịu một ít.

Vương Văn hít sâu một hơi: “Đáng sợ, rốt cuộc là chuyện thế nào?”

Ngô Ngân: “Tối hôm qua có ai ra cửa không?”

“Này…… người dẫn chúng ta tới nói buổi tối tốt nhất đừng ra cửa, hai chúng tôi trốn trong phòng không ra ngoài.”

“Chúng tôi cũng thế.”

“Nói đến thật kỳ quái, mới ngả người trên giường đã ngủ rồi.”

“A, tôi cũng thế!”

“…… Không phải là……”

Vương Thông phun một tiếng, “Khẳng định là người thôn này làm! Tìm bọn họ đi!”

Vương Văn lôi kéo tay em trai: “Đừng kích động, còn chưa biết người trong thôn đến tột cùng là người sống hay quỷ? Nếu chọc giận họ, đêm nay sẽ đến lượt chúng ta!”

Vương Thông tức khắc chần chờ: “Vậy làm sao bây giờ?”

Vương Văn: “Không thể công kích chính diện, nơi này có người chết, vẫn nên nói với người ta một tiếng sau đó tìm manh mối tránh cho sau này xảy ra tình huống tương tự.”

Tiết Thụy nhìn người tên Vương Văn, nhìn dáng vẻ không giống người lợi hại nhưng tiếp thu rất nhanh.

Quả nhiên, rất nhanh có người tới, một người đàn ông sống cách đó không xa phụ trách một ngày ba bữa cơm cho du khách Nông Gia Nhạc.

Người nọ trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Hiện tại ban ngày ban mặt, nhìn qua gã đàn ông không khác người thường mấy nhưng vừa rồi bị dọa sợ, không ai chủ động nói chuyện.

Nhìn bình thường nhưng trong lòng mọi người đều cảm thấy không bình thường.

Vương Văn: “Có hai người bạn đã chết, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Người giao cơm nhìn chằm chằm cửa phòng khách khép hờ, trầm mặc một hồi mới bình tĩnh nói: “Không phải đã nói rồi sao? Buổi tối không được ra cửa, 10 tối tới 6 giờ sáng không ra ngoài.”

Vương Văn: “Hai người đó là do ra khỏi cửa sao?”

“Không thể ra ngoài, cũng không thể mở cửa! Buổi tối không có ai ở bên ngoài đi lại.”

Tiết Thụy nhạy bén cảm giác đươc không thể ra cửa, không thể mở cửa, vào buổi tối bên ngoài sẽ không ai đi lại. Nói cách khác, tuyệt đối sẽ không có người nào tới gõ cửa.

Nếu có người gõ cửa, có thể không phải người. Gặp được tình huống tương tự không thể mở cửa, tốt nhất không nói chuyện!

Vương Văn: “Vì sao buổi tối không thể ra cửa? Có phải bên ngoài có thứ gì đáng sợ?”

Gã đàn ông trung niên lắc đầu: “Không biết, đây là quy định trong thôn, chỉ cần tuân thủ quy định là đủ rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

NPC nói đừng hỏi quá nhiều, người nọ không chịu trả lời chắc là nhiệm vụ phải hoàn thành.