Cô không muốn tiếp tục đi trongsa mạc này nữa.
Nhưng nói thật, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Khi cô mặc xong đồ lót chuẩn bị mặc quần áo, anh lại đưa tay về phía cô.
“Đừng mặc quần áo vội, anh dẫn em đi xem cái này.”
“Em không muốn mặc độc một chiếc qυầи ɭóŧ chạy lung tung giữa ban ngày ban mặt.”Cô lẩm bẩm, nhưng vẫn đưa tay cho anh.
“Ai nói chỉ có một cái qυầи ɭóŧ, chẳng phải em còn mặc cả áσ ɭóŧ đấy sao.” Anh cười phản bác, dẫn cô đi ra ngoài,“Yên tâm, nơi đó cũng không xa lắm đâu, em sẽ cảm kích anh cho mà xem.”
Cô hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi giày, kiên quyết mặc áo ba lỗ cùng quần thể thao vào rồi mới theo anh ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời vừa mới lên, nhiệt độ khá dễ chịu, không quá lạnh cũng không đến nỗi nóng.
Không khí vô cùng tươi mát, cô không nhịn được hít vào một hơi thật sâu.
Anh dẫn cô đi qua những mỏm đá chống chất, leo lên một đoạn dốc ngắn, đi tới trước một vách núi cao khoảng bằng tòa nhà hai tầng.
Sau khi đi qua cửa vòng, khung cảnh phía trước làm cho cô sửng sốt, kinh ngạc không nói được nên lời.
Dưới vách núi là một dòng suối bị che giấu, tạo thành một cái vũng trong vắt tầm một mét vuông. Bên cạnh dòng suối là thảm cỏ xanh rậm rạp, những bông hoa nhỏ màu vàng nở rộ trên cỏ, vươn mình lên trời cao, lay động trước gió.
Đây là một ốc đảo nhỏ.
Một kỳ tích của thiên nhiên.
“Anh nghĩ bằng này cũng đủ cho chúng ta dự trữ đầy nước. Em có thể tắm rửa sạch sẽ.”
“Anh làm thế nào……” Cô quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh mỉm cười.
“Đây giống như kỳ tích vậy. Anh muốn cho em xem, nhưng hôm qua em quá mệt mỏi, không đi nổi.”
Đây quả thực là kỳ tích.
Hơi ấm trào dâng, hốc mắt bỗng đỏ lên, đột nhiên cảm thấy hóa ra ‘nhà’ cũng không xa xôi lắm.
“Ấy, đừng khóc.” Thấy nước mắt của cô trào ra, anh có chút lúng túng, đành kéo cô vào trong lòng, hôn lên trán cô, khẽ an ủi,“Đừng khóc, anh đưa em đến đây không phải muốn nhìn em khóc.”
Cô chôn mặt vào ngực anh, nghẹn ngào.
“Nào, rửa mặt, uống chút nước, em sẽ thấy đỡ hơn.” Anh dỗ cô, dẫn cô tiến lên, đưa cho cô một cành cây khô anh đã bẻ trên đường tới đây, “ Đây là thực vật sa mạc, bên trong rỗng, em có thể dùng nó như ống hút, nước sẽ trong hơn là cho tay xuống vốc. Con suối này tuy nhỏ nhưng vì dòng nước lưu động, được lọc qua đá nên nếu đem đi kiểm tra thì còn sạch hơn nước trong hệ thống cung cấp nước uống thành phố đấy.”
Cô gật đầu, cầm cành cây khô thay ống hút, quỳ xuống đất uống nước.
Dòng nước ngọt mát khiến đôi môi khô khốc và cổ họng cô cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi uống xong, cô chuyển cho anh uống, sau đó đổ đầy ba bình nước. Anh thậm chí còn lấy túi platic để chứa nước.
Chờ anh lấy đủ nước xong, cô mới cởϊ qυầи áo, vốc làn nước quý giá rửa ráy cơ thể.
Khi cô rửa, anh đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt háo sắc rõ ràng.
“Anh không có chuyện gì khác để làm sao?”
“Tạm thời không có.” Anh trả lời không chút do dự.
“Anh không cho rằng nên cho em một chút riêng tư sao?” Cô nhíu mày hỏi.
“Em còn mặc quần áσ ɭóŧ mà.” Anh nói không biết xấu hổ.
“Em cởi anh sẽ quay sang chỗ khác sao?”
Anh nhe răng cười, trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Sẽ không.”
Điềm Điềm lườm anh, nhưng không tài nào che dấu được khuôn mặt đang đỏ lên.
“Thân thể của em rất đẹp, em nên tự hào vì nó mới đúng.”
Lời khen của anh làm cho mặt cô càng đỏ hơn. Người đàn ông này sao có thể mặt dày như thế, nếu là lúc bình thường cô chắc chắn sẽ bỏ đi, nhưng bây giờ cô thật sự rất muốn rửa ráy sạch sẽ nên cô đành phải đỏ mặt nói thẳng: “Anh Tăng Kiếm Nam, tôi cần một chút riêng tư để tắm rửa, anh có thể tạm thời rời đi không?”
Cô gái này đúng là bé con thẹn thùng.
“Ok,ok, anh đi ngay đây.” Thấy cô giận thật, anh cười đứng dậy. “Anh đi kiếm đồ ăn, em nhớ đừng đưa tay vào khe đá, trong đó có thể có rắn. Có chuyện gì thì hét to lên, anh sẽ tới ngay lập tức.”
Điềm Điềm xấu hổ nhìn anh, vẫn đợi cho đến khi anh biến mất ở chỗ rẽ mới cởϊ qυầи áσ ɭóŧ, bắt đầu tắm rửa.
Cuối cùng, cô không nhịn được giặt sạch cả qυầи ɭóŧ.
Qυầи ɭóŧ ẩm ướt nhưng sạch sẽ còn hơn khô mà bẩn. Huống hồ chỗ chết tiệt này nóng như vậy, cho dù cô mặc đồ ướt trên thì chẳng mấy chốc cũng sẽ khô.
Khi Tăng Kiếm Nam quay lại đã mang theo vài quả trứng chim được nấu chín và thịt rắn còn thừa từ ngày hôm qua.
Cô không hỏi anh lấy trứng hở đâu. Đối với anh mà nói, tìm thức ăn giữa sa mạc có vẻ như không khó khăn lắm. Cô chỉ không biết anh làm chín nó bằng cách nào.
“Đã chín rồi, hôm qua khi nướng thịt, anh đã chôn trứng dưới đống lửa.”
“Anh chắc anh là bác sĩ chứ?”
“Chắc chắn.”
“Không phải bác sĩ thú y?”
“Không phải.” Anh cười nói.
“Anh học khoa gì?”
“Ngoại khoa.”
“Chắc anh đã từng tham gia huấn luyện sinh tồn dã ngoại.” Cô đưa ra nhận định, sau đó ăn tiếp một quả trứng chim nữa.
“Nếu em quen anh Võ, chắc canhem sẽ không nói như vậy đâu.” Anh vừa nói vừa cắn một miếng thịt rắn.
“Anh Võ?”
“Là ông chủ của anh, Hàn Võ Kì.” Anh giải thích.
“Là người đã thuyết phục anh đổi nghề đấy hả?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy làm nghề gì trước khi thành lập công ty điều tra vậy?”
“Anh Võ hả?” Anh thấy cô gật đầu, cười rất vui vẻ nói:“Nhân viên tình báo CIA.”
Điều này khiến cô thật sự cảm thấy hiếu kì. Anh kể về những thành viên kỳ lạ trong công ty, càng khiến cô thấy hiếu kì hơn. Vậy nên những buổi tối tiếp theo cũng trôi qua nhanh hơn.
Sau khi bọn họ ăn xong bữa sáng, làm ướt chiếc mũ tạm thời, mang theo nước tiếp tục đi về phía nam.
Ở trong sa mạc càng lâu, Điềm Điềm phát hiện, nơi này thật ra cũng không đến nỗi hoang vu như cô nghĩ. Nơi này không chỉ có mỗi xương rồng mà còn có một số loài hoa nhỏ mọc trên mỏm núi đá, dựa vào bóng râm dự trữ hơi nước để tồn tại. Cô còn thấy một vài con ong, một vài con chim diều hâu bay liệng trên trời xanh, vài con rắn đuôi chuông, thậm chí là cả sư tử Châu Mỹ đứng trên vách núi nhìn chằm chằm bọn họ.
Nó không tấn công bọn họ mà chỉ đứng nhìn từ xa.
Rất nhiều động vật, thực vật cùng côn trùng đều trốn ở những khe hở giữa các vách đá, sống nhờ chút nước. Những buổi sớm và hoàng hôn mát mẻ thường thấy bóng dáng của chúng.
Chạng vạng ngày thứ ba, cô còn nghe thấy tiếng ếch kêu ở gần nguồn nước anh tìm được.
Không phải hôm nào anh cũng tìm được chỗ trú qua đêm cho bọn họ, nhưng cô lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Anh sẽ bảo vệ em.
Anh đã nói như vậy, cũng thật sự đã thực hiện được lời hứa của mình.
Bầu trời đêm trong sa mạc thật bao la, ánh sao lấp lánh. Cô có thể nhìn thấy dải Ngân Hà đang ở ngay trên đỉnh đầu cô.
Khi mặt trăng như viên ngọc bích khổng lồ dâng lên sẽ nhuộm thế giới thành màu trắng bạc
Thật đẹp.
Anh và cô làʍ t̠ìиɦ dưới bầu trời đêm đầy sao, ánh trăng bao phủ lấy hai người.
Người đàn ông này luôn làm cô cảm thấy mình thật xinh đẹp và khêu gợi. Cho dù da cô vì phơi nắng mà tróc ra, đuôi tóc khô chẻ ngọn thì anh vẫn luôn ngọt ngào khen cô.
Mỗi khi cô kiệt sức, mỗi bước đi gian nan trầy trật anh vẫn sẽ có cách chọc cô cười. Khi cô không bước nổi, anh sẽ kể cho cô nghe về những người đồng đội thần kỳ của anh, những câu chuyện ly kỳ anh đã từng trải qua, phân tán sự chú ý của cô, làm cô quên đau đớn trên người. Anh dạy cô phân biệt thực vật, động vật trong sa mạc, anh thậm chí còn dạy cô nhóm lửa, bắt rắn, tìm nguồn nước, phân biệt phương hướng nhờ sao trên trời.
Bọn họ cố gắng đi nhân lúc sớm và hoàng hôn, giữa trưa thì tìm nơi nghỉ ngơi.
Mấy ngày trôi qua, cô đã bắt đầu học được cách thưởng thức hoang mạc nguyên thủy bát ngát này, học được cách dùng ánh mắt của anh nhìn thế giới rộng lớn này.
Trên người cô ngoại trừ bọc nước còn có rất nhiều vết trầy da, nhưng cô đã không còn rầu rĩ uể oải như ngày đầu tiên. Còn anh vẫn luôn kiên trì đi về một phía.
Trong thế giới yên tĩnh lại khắc nghiệt nóng nực này, tất cả đều trở nên thật đơn giản.
Cô cảm thấy may mắn vì mình đã sống sót để có thể ăn cơm, uống nước, ngủ, còn cả làʍ t̠ìиɦ.
Cô có lẽ sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên, anh cũng không vội vàng gấp rút lên đường. Mỗi khi đêm đến, sau khi ăn uống no nê, cùng anh làʍ t̠ìиɦ đã trở thành một thói quen hết sức tự nhiên. Bọn họ luôn ôm nhau, sưởi ấm cho nhau, nói chuyện phiếm.