Bởi vì ban đêm rất dài, anh và cô bèn kể cho nhau nghe chuyện hồi nhỏ, đồ ăn yêu thích, cho đến công việc, gần như không chuyện nào không nói.
“Sĩ quan Clark nói, em chuyên môn bài trí ảo biệt thự? Anh rất tò mò, cái gì gọi là bài trí ảo? Em không thi công thực tế sao?”
“Anh đã vào nhà mới bao giờ chưa? Hoàn toàn mới, vừa mới hoàn thành ấy.”
“Rồi.”
“Bên trong có cái gì?”
Anh suy nghĩ một chút, sau đó chợt nhận ra, “Bên trong không có gì cả.”
“Đúng vậy.” Cô nằm ở trong lòng anh, mặc anh nắm bàn tay nhỏ bé của mình, nhìn bầu trời đầy sao. “Bên trong không có gì cả, nhà vừa xây xong sẽ trống rỗng, ngay cả nói chuyện cũng có tiếng vang, giống như cổ mộ vậy. Biệt thự vừa xây xong lại càng giống. Dù có đặt đồ trang trí cũng vẫn thấy lạnh lẽo.”
Anh gật đầu.
“Công việc của em chính là giúp mọi người tưởng tượng cuộc sống khi sống ở đó. Em không chỉ bài trí mà còn tạo ra giả thuyết có người sống ở đó. Em sẽ hỏi trước công ty kiến thiết muốn bán nhà cho khách hàng kiểu nào, sau đó bài trí theo ý muốn của họ. Em sẽ cố ý làm lộn xộn bài trí trong phòng, tăng thêm cảm giác có người sống ở đây, báo đọc dở, nước trái cây uống được một nửa, bóng chày đang chơi dở. . . Điều này khiến cho người ta dễ dàng coi những tòa biệt thự đó thành nơi ở, chứ không phải đống bê tông cốt thép không có sinh mạng.”
“Anh hiểu rồi.”
Cô nhíu mày, quay đầu lại.
Anh mỉm cười, nhìn cô nói: “Em biến chúng thành nhà.”
Cô ngây người.
“Em biến xi măng lạnh lẽo thành một ngôi nhà náo nhiệt ấm áp.”
Chưa từng có ai nói vậy với cô.
Một ngôi nhà náo nhiệt ấm áp.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, đột nhiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy ngực hơi nóng, bất giác siết lại.
“Công việc ấy cần trí tưởng tượng rất phong phú.” Anh nói.
“Đó là vì em đã từng phải ở trong một căn nhà như vậy.” Cô quay đầu, cố gắng đè nén hơi nước dâng lên đến hốc mắt.
Bàn tay của anh chẳng biết lúc nào đã vòng từ sau, xoa lên l*иg ngực nóng cháy của cô.
“Em nhớ ngôi nhà ấy sao?”
“Không.”
“Nhưng em nhớ bố mình.” Anh nhẹ giọng nói.
Cô im lặng, cổ họng nghẹn ngào, thật lâu sau mới nói được.
“Ông ấy chưa bao giờ nhớ sinh nhật của em. Đã từng có rất nhiều năm, tất cả thời gian cuối tuần được ở bên ông ấy cộng lại còn chưa được tới hai tiếng. . . . . .”
Cô cười khổ, “Nhưng em thật sự nhớ ông ấy, trước kia em giận ông ấy không đến họp phụ huynh cho em, em chỉ quan tâm đến bản thân mình, em tùy hứng làm bậy, tính tình đại tiểu thư, rồi lại tự cho là đúng, cảm thấy cả thế giới đều có lỗi với mình. Nhưng mà khi đó, em có đầu bếp riêng, có vệ sĩ, mỗi ngày còn có lái xe đưa đón, ai cũng nịnh nọt em, cho nên em sang Mĩ học, tự cho là có thể sống tự lập. Cho đến khi bố mất, nợ ngập đầu, em mới hiểu được, hóa ra em vẫn phải dựa vào ông ấy. Em ăn, dùng, mặc, ở, thậm chí là học phí, đều là bố giúp em thu xếp tốt .”
“Em là đại tiểu thư?” Anh thật sự không nhìn ra, người con gái này kiên cường cái đinh búa gõ cũng không cong.
“Đã từng.” Cô cười khổ, nói: “Đã từng là đại tiểu thư, nhưng đây đã là chuyện rất lâu trước kia rồi. Bố em vừa mất, công ty liền phá sản, nên chẳng còn gì. Chỉ trong nháy mắt em đã biến thành hai bàn tay trắng.”
“Em cũng không phải chỉ có hai bàn tay trắng.” Anh hôn trán cô: “Bố cho em cuộc sống giàu có, nuôi dưỡng mắt thẩm mỹ và thưởng thức cao. Em dựa vào những cơ sở kia, cộng thêm cố gắng cùng cảm giác của mình, mới có được sự nghiệp như bây giờ, không phải sao?”
Cô lại ngẩn người, thì thào nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.”
“Những thứ bố em để lại cho em nhiều hơn em nghĩ.” Anh cười, “Anh cũng mất nhiều năm mới phát hiện, dù muốn hay không thì chúng ta đều nhớ bọn họ hơn chúng ta nghĩ. Món ăn yêu thích, phương thức làm việc, thậm chí giọng điệu nói chuyện, đều càng lúc càng giống bố mẹ chúng ta.”
Điềm Điềm chần chờ một chút, mới thừa nhận, “Có lẽ vậy.”
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cô của ngày hôm nay quả thực cũng là người cuồng công việc giống bố. Nghĩ kỹ lại thì cô cũng giống ông, không phải người dễ gần. Cô luôn nói thẳng, chỉ cần cho là mình đúng, sẽ dựa vào lý luận mà bảo vệ quyền lợi của mình, hoàn toàn không nể mặt người khác.
Cô cắn môi, tự kiểm điểm lại mình, “Ôi trời, em không mong mình sau này sẽ nói chuyện đáng ghét như ông ấy.”
Cô quay đầu lại nhíu mày hỏi anh: “Em có vậy không?”
Anh nhíu mày, “Ở trong đồn cảnh sát sao? Để anh nhớ xem người kia đã nói gì nào.” Anh nhíu mày suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nhìn cô, hạ giọng nhại theo người cảnh sát kia, kinh sợ nói: “Đúng vậy, cô Hách, chúng tôi sẽ lập tức điều tra rõ ràng. Rất xin lỗi, cô Hách, sĩ quan Clark nói cô phải chờ thêm một lát nữa. Không, cô Hách, chúng tôi không coi cô là nghi phạm. Thực xin lỗi, cô Hách. . .”
“Đủ, đủ.” Cô che miệng của anh, đỏ bừng cả mặt.
Anh cười kéo tay của cô xuống nói: “Anh suýt nữa đã nghĩ em là thủ trưởng của anh ta.”
“Chết tiệt, em thật sự vô cùng ‘đắc lý bất nhiêu nhân’ [1], đúng không?” Cô xấu hổ nhìn anh hỏi.
[1] Đắc lý bất nhiêu nhân: chỉ cần biết đạt được lý của mình mà quên đi sự tình là còn cần phải biết khoan dung cho người
“Cũng không thể nói vậy, anh nghĩ một mặt là bởi vì em đã hỏi tới trọng điểm, mặt khác, em có một loại khí thế làm cho người ta bất giác đều nghe theo.”
“Có sao?” Cô nhíu mày nghi ngờ, “Sao em lại cảm thấy loại tật xấu này là sở trường của anh nhỉ?”
“Tật xấu?”
“Tật xấu sai bảo người khác.” Cô nheo mắt, chọc chọc l*иg ngực anh, “Chúng ta mấy ngày qua, không phải đều làm theo ý anh sao?”
Anh kê tay ra sau đầu, vẻ mặt đắc ý cợt nhả nhìn cô nói: “Đó là bởi vì anh đúng!”
Cô lườm anh, “Anh Tăng Kiếm Nam, anh không biết cái gì gọi là khiêm tốn sao?”
“Anh chưa học chữ đó bao giờ.”
A Nam hếch mày, cười, trả lời không chút khách khí.
Cái dáng vẻ côn đồ không chút xấu hổ làm cho cô vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được lườm anh.
“Anh đúng là vô lại.”
Cô cười đánh lên l*иg ngực anh, lại bị anh bắt được kéo vào trong lòng, vừa gặm môi cô vừa cười nói: “Nhưng em lại cố tình thích tên vô lại này.”
Khuôn mặt Điềm Điềm đỏ lên, đẩy anh, “Ai. . .”
Cô mới nói được một chữ, anh đã cười dùng nụ hôn ngăn chặn miệng cô, đưa tay trêu chọc du͙© vọиɠ của cô.
Người đàn ông này đúng là một kẻ vô lại.
Mấy buổi tối qua, anh hết lần này đến lần khác thăm dò thân thể cô, tìm ra những điểm mẫn cảm mà ngay cả cô cũng không biết. Anh biết cách khiến cô run rẩy; hôn, vuốt ve từng bộ phận trên cơ thể cô.
Rất nhanh, cô đã không tài nào suy nghĩ được nữa, chỉ có thể ôm chặt anh, mặc anh đưa cô lên thiên đường nóng bỏng.
Tình ái là liều thuốc ngủ tốt nhất.
Làʍ t̠ìиɦ xong, cô luôn thϊếp đi rất nhanh, nhưng lúc này đây cô lại không thể ngủ được.
Người đàn ông bên cạnh đã ngủ.
Anh theo thường lệ ngủ ở bên ngoài, cánh tay cường tráng ôm cô.
Nơi đây chỉ là một mỏm núi hơi lồi ra ngoài, tuy không thể chắn gió, nhưng khô ráo lại rộng rãi, gần đó cũng không có dã thú. Anh dùng khóm cây khô có gai trải trên đường làm thành hàng rào đơn giản, phòng ngừa rắn đuôi chuông bò qua.
Cho nên anh hẳn là có thể an tâm chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô lại không ngủ được.
Một ngôi nhà náo nhiệt ấm áp.
Cô không ngừng nghĩ đến những lời anh nói tối nay.
Một ngôi nhà náo nhiệt ấm áp.
Đó là khát vọng sâu nhất, kín đáo nhất trong lòng cô.
Cô chưa bao giờ nói với ai, thế nhưng anh lại biết rõ
Người đàn ông này luôn có thể nói trúng tim đen, nhìn đúng trọng điểm của vấn đề. Anh thông minh, cường tráng, hóm hỉnh, còn có ý chí kiên cường, hơn nữa còn vô cùng tỉnh táo. Không ổn là trong vòng vài ngày, anh đã từng bước xuyên qua lớp phòng vệ của cô, chiếm lấy trái tim cô.
Người đàn ông bên cạnh tỏa ra hơi ấm.
Vết bầm trên người anh đã bắt đầu biến mất, cô nhìn người đàn ông dũng cảm này, tim bất giác siết lại.
Cô sợ mình đã bắt đầu yêu anh.
Chưa từng có ai làm cho cô mê muội như thế, cô mới quen anh năm ngày, cô lại cảm thấy như mình đã quen anh cả đời.
Cái này có lẽ chỉ là si mê nhất thời, cô từng nghĩ như vậy. Kí©ɧ ŧìиɧ sinh ra trong lúc nguy hiểm, luôn không lâu dài.
Anh sẽ bảo vệ em.
Có lẽ đối với anh, khi hai người trở lại thành phố thì tất cả sẽ theo gió biến mất.
Nhưng cô biết, cô sẽ không quên . . . . . .
Cô nhẹ nhàng đặt bàn tay lên ngực anh, cảm nhận trái tim trong l*иg ngực anh đập mạnh mẽ, từ từ nhắm mắt lại. Cho dù đây chỉ là kí©ɧ ŧìиɧ tạm thời thì cô vẫn biết từ nay về sau bất luận xảy ra chuyện gì, cô mãi mãi không bao giờ quên được người đàn ông đã từng bảo vệ mình giữa chốn hoang dã này.
***
“Em xem.”
Trời vừa sáng, cô liền tỉnh.
Anh luôn luôn thức dậy sớm hơn cô.
Anh dùng đồ ăn còn thừa tối qua làm bữa sáng, cô thì rót nước đã lắng cát từ túi nilon vào bình. Ngày hôm qua anh tìm được nguồn nước, là từ trong khe núi chảy ra. Anh đào một cái hố, đặt túi nilon vào hố để chứa nước, nhưng lượng cát trong nước cao hơn nước suối tìm được mấy hôm trước.
Nghe thấy tiếng anh, cô ngừng tay, quay đầu lại, sau đó trông thấy cảnh mặt trời mọc tuyệt đẹp này.
Tuy ngủ ở sa mạc hoang dã nhưng không phải hôm nào cô cũng trông thấy bình minh lên, đó chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủn trong nháy mắt, mà họ không phải lúc nào cũng ngủ ở nơi trống trái.
Cho nên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng ấy lại rung động lòng người như thế.
Chân trời phía xa là áng mây cuộn lên, không gian bao la vô ngần, mặt trời chậm rãi nhô lên từ đường chân trời. Đầu tiên là viền màu đỏ, sau đó là vầng thái dương màu vàng. Cô nheo mắt lại, bất giác nín thở.
Giây phút mặt trời lên, gió lướt qua khuôn mặt, thổi bay tóc.
Ánh mặt trời chiếu sáng vạn vật, mỏm núi, khe núi, đá sỏi, sa mạc, đồng hoang. . . Thế giới bỗng phát sáng, từ một vùng mờ ảo biến thành bảy sắc rực rỡ.
Đón gió nhẹ buổi sớm, cô nhìn lên hào quang vạn trượng, trong lòng bỗng có một loại xúc động không tên, nước mắt gần như tràn mi.
Cô nhìn ánh mặt trời màu vàng chiếu khắp vạn vật, không khỏi hít một hơi thật dài.
Cho đến lúc này, cô mới hiểu tại sao người xưa lại tôn sùng mặt trời.
“Rất đẹp, đúng không? Làm cho người ta muốn tôn sùng mặt trời.”
Đáng ghét, cô muốn khóc, người đàn ông này tại sao luôn có những suy nghĩ giống cô, giống như ngay từ khi mới sinh ra anh đã là một nửa linh hồn bị thất lạc của cô.
Anh từ sau ôm lấy cô, cùng cô nhìn về phía mặt trời rực rỡ trước mắt.
Điềm Điềm nghẹn ngào, không dám quay đầu lại.
Gió nhanh chóng thổi khô nước mắt cô, nhưng tại khoảnh khắc này cô biết rõ, cho dù nước mắt có khô cũng không thể che dấu sự thật là cô đã sớm yêu người đàn ông này.
Cảnh sắc phía trước bởi vì nước mắt mà mơ hồ, nhưng cô vẫn nhìn thấy ánh sáng bạc lấp lánh dưới ánh mặt trời ban mai cùng bãi cỏ xanh biếc như bảo thạch hai bên dòng sông bạc.
Cô cảm thấy thân thể anh căng lên, cô biết anh cũng đã trông thấy nó.
Đó là một con sông, một con sông rất lớn.
Tuy nhiên bởi vì quá xa nên nhìn nó nhỏ giống như tơ bạc, nhưng cô biết nó nhất định phải vô cùng lớn mới có thể nuôi dưỡng được bãi cỏ xanh biếc hai bên cùng rừng cây trong sa mạc, mới có thể khiến người ta nhìn thấy nó từ khoảng cách xa như vậy.
Ngày hôm qua khi anh và cô tìm tới nơi này thì sắc trời đã tối, cho nên họ mới không phát hiện ra con sông ấy. Nhưng anh biết đến chỗ cao mới có thể tìm được đường đi tiếp nên mới đưa cô lên đây.
Anh vẫn luôn đúng.
Đáng lý cô nên cảm thấy hưng phấn, nơi có nước tất có người. Bọn họ cuối cùng cũng thoát được khỏi hoang mạc, nhưng cô lại chỉ nắm thật chặt cánh tay anh đang ôm eo cô, có một loại vọng tưởng thời gian dừng lại ở thời khắc này.
Cô không có nói gì, anh cũng không.
Anh chỉ cùng cô đứng trên mỏm núi, nhìn con sông tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.