Lời đồng ý của hắn hẳn là sẽ không gọi ta là Uyển Uyển sau lưng ta nữa.
Hiện tại, hắn gọi ta là Uyển Uyển trước mặt ta.
Thấy ta vừa giận dữ vừa ngại ngùng, hắn cười vô cùng giảo hoạt.
Trái tim của ta trật vài nhịp.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ ta đã cảm thấy thân phận Trần Cẩn đặc biệt, hắn sẽ không ở nơi thôn xóm bần cùng này để giúp ta mãi.
Cho nên ta cũng không có bao nhiêu thiệt tình với hắn.
Dường như Trần Cẩn đã nhìn ra ta đang cố gắng tránh né hắn, hắn im lặng vài giây.
Hắn vẫn giúp ta nhặt củi như cũ, sẽ chủ động ôm những chuyện lớn nhỏ của nhà họ Lý vào người.
Mà sau khi hắn nóng giận với người ta lần trước thì người trong thôn không dám nghị luận về ta trước mặt hắn nữa.
Cuộc sống trôi qua thật sự rất thoải mái.
Vết thương của hắn cũng đã khỏi hẳn rồi.
Khi ấy, ta ra ngoài nhưng quên đồ nên vòng về.
Lại thấy trong nhà có vài người ta không quen, điệu bộ của họ vô cùng cung kính trước mặt Trần Cẩn.
"Tam hoàng tử, mời theo ty chức hồi kinh, từ sau khi người mất tích, hoàng thượng suốt ngày sầu lo nên đã thành bệnh tim rồi."
Trần Cẩn thản nhiên nói: "Hiện giờ ta có nhiệm vụ quan trọng trong người, các ngươi về phục mệnh trước, ánh mắt kia quả thật là ánh mắt xinh đẹp nhất mà ta từng thấy, chắc chắn Tuyết Nhu sẽ rất vui mừng."
Ta ở ngoài cửa nhìn như con rối.
Thì ra hắn chính là Tam hoàng tử, Trần Cẩn chỉ là tên giả, tên thật là Tiêu Cẩn.
Cái vị Tuyết Nhu kia, ta không biết là ai cả nhưng ta hiểu rõ một điều là sớm hay muộn, Tiêu Cẩn cũng sẽ bỏ ta mà đi.
Ban đêm.
Sấm sét từ trời giáng xuống, ánh sáng màu tím phá tan màn đêm đen.
Ta sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệt, cuộn chặt người vào chăn như thể muốn xua tan sự lạnh giá.
Nhà ta chỉ có một căn phòng ngủ và một căn phòng bếp.
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Cẩn ở trong phòng, ta và hắn cách nhau một tấm bình phong.
Lúc ta sợ hãi, cả người run lẩy bẩy, từng trận âm thanh ầm ầm bên tai.
Dường như không nghe được âm thanh từ bên ngoài nữa.
Bỗng nhiên ta rơi vào trong một vòng tay ấm áp.
Có người dịu dàng xoa xoa đầu ta.
Giọng nói trầm thấp thuộc về Tiêu Cẩn bỗng nhiên vang lên.
Hắn nói: "Uyển Uyển đừng sợ, ta ở đây."
"Không sao cả, không ai có thể tổn thương nàng."
Lí trí của ta bị hắn gọi về, ta bị giật mình.
Sau đó nhớ ra nam nữ khác biệt, ta toang đẩy hắn ra.
Đôi mắt dịu dàng kia hàm chứa sự mong đợi một cách dè dặt.
"Ta sẽ không làm gì nàng nhưng xin nàng cho phép ta ở bên cạnh bảo vệ nàng, được không?"
Lòng ta lập tức run lên.
Im lặng một hồi lâu, ta mới đáp lại hắn.
Bất kể tương lai Tiêu Cẩn có đi hay không nhưng hiện tại ta đã không khống chế được tình cảm của chính mình nữa rồi.
Tựa như là măng mọc sau trận mưa to, liên tục chui từ dưới đất lên trên, điên cuồng sinh trưởng.
Ta biết hắn không muốn ta im lặng lâu, vì vậy ta đột nhiên hỏi: "Trần Cẩn, chàng sẽ đi sao?"
"Ta không đi, Uyển Uyển ở đâu, ta sẽ ở đó."
Ta trợn tròn mắt, lẳng lặng nhìn về phía hắn: "Tại sao chàng lại đối xử tốt với ta như thế?"
Hắn khẽ cười: "Uyển Uyển vẫn không nhìn ra được sao? Ta thích nàng, ta đã thích nàng ngay lần gặp gỡ đầu tiên rồi."
"Ta thích tất cả những thứ thuộc về nàng, đặc biệt là đôi mắt của nàng."
Lúc này hắn lại khen đôi mắt của ta một lần nữa.
Cảm giác kì lạ trong lòng vừa bùng lên thì lại bị ta cố chấp đè nén lại.
Lần đầu tiên ta nghe được lời tỏ tình trắng trợn như thế.
Mặt ta đỏ bừng, nhìn hắn một cách ngây ngốc.
Hắn xoa đầu ta một cách dịu dàng: "Thích nàng là việc của ta, nàng không cần phải đáp lại ta đâu."
Ta lại tránh né sự áp sát của hắn, xê dịch qua một bên.
"Tất cả mọi người đều ghét ta vì ta tàn tật..."
Hắn vuốt ve cái chân què của ta một cách dịu dàng, đôi mắt sáng rực như các vì sao: "Nàng không tàn tật, thứ tàn tật là tâm của những người đó."
Trái tim ta lại đập nhanh hơn nữa.