[ Cố Ngôn ơi là Cố Ngôn, anh xem đi, đất diễn bị vật hy sinh không biết tên đoạt mất rồi! Anh ganh đua đi chứ, bằng không như vậy sẽ nghẻo sớm hơn đấy! ]
Cố Ngôn: “……”
“Cảm ơn, tôi tự mình xách được.” Triều Đồng mang theo tâm tình phức tạp nói.
“Không sao, chuyện nhỏ không tốn sức gì.” Cố Ngôn lạnh lùng đáp, cảm giác xa cách như đang nói cho Triều Đồng biết, đổi thành người khác anh cũng sẽ giúp.
“Cảm ơn.” Nói thêm nữa có vẻ làm kiêu, song cô biết, vừa rồi Trương Giai Duyệt đang nhìn mình, ánh mắt sắc lẻm. Aizzz, thứ rơi từ trên trời xuống có đôi khi không phải bánh có nhân, mà là nồi!
Triều Đồng vốn muốn phụ giúp, Cố Ngôn lại không cho cô cơ hội, mỗi tay một va li hành lý, hoàn toàn không thấy cố sức, nếu không phải biết mình mang theo bao nhiêu đồ, cô hoài nghi đó là cái va ly trống.
Chờ cô tới nơi, hành lý đã được Cố Ngôn đặt ở trước cửa phòng.
Cô nói lời cảm ơn, Cố Ngôn đáp một tiếng rồi kéo hành lý về phòng mình.
Hành lý của Trần Chanh cũng được nam khách quý khác giúp xách lên, cảm ơn người ta xong thiếu nữ lập tức chạy tới chỗ Triều Đồng.
“Chị Đồng, chúng ta ở đối diện nhau đó!” Trần Chanh kích động cảm thán.
“Ừm, đi cất hành lý đi.” Triều Đồng quẹt thẻ mở cửa.
“Vâng, vâng.” Trần Chanh gật đầu như giã tỏi, cực kỳ ngoan.
Tổ A sẽ ở phòng bên trái hành lang, tổ B ở bên phải, khách quý cùng tổ ở đối diện nhau, tính ra phòng của Cố Ngôn ở ngay bên cạnh Triều Đồng, hai người không có tương tác qua lại, ai về phòng người nấy.
Phòng ở rất rộng, là giường lớn Triều Đồng thích, phòng cách âm khá tốt, trong phòng không nghe được tiếng ồn ở thác nước. Bên ngoài còn có một ban công, cửa sổ sát đất mở, nghênh đón gió núi thổi tới, rất thoải mái, nhưng cô không quá để tâm, sau khi đặt hành lý xuống, lại mở cửa sổ sát đất hé một khe nhỏ để thông khí, cô lập tức ra cửa.
Cơm trưa là tổ chương trình chuẩn bị cho khách quý, trước khi lên tầng cô đã nhìn thoáng qua, rất phong phú……
Nhưng mà các khách quý cũng không biết tổ chương trình chơi chiêu trò gì không, cho nên dù đã ngồi vào hàng cũng không ai động đũa.
“Đạo diễn, không phải anh lại có trò mới chứ? Ăn cơm mà lương tâm có hơi bất an!” Trần Chanh là người tính tình sảng khoái, không nhịn được hỏi một câu, cái khác không nói, nếu có nhiệm vụ cô ấy nhất định sẽ nỗ lực giải đề, tuyệt đối không thể để thần tượng của mình bị đói!
“Không đâu, chầu này không có bất cứ nhiệm vụ gì.” Đạo diễn cười lên tiếng.
Trần Chanh cũng là một diễn viên, tài nguyên phim ảnh không bằng Trương Giai Duyệt, đổi lại tài nguyên tổng nghệ rất nhiều, cũng coi như là một tay lão luyện, đây là nguyên nhân vì sao tổ chương trình yên tâm để cô ấy chung tổ với Triều Đồng, Triều Đồng là lần đầu tham gia gameshow!
Nghe được câu trả lời khẳng định của đạo diễn, lúc này mọi người mới yên lòng.
Ăn cơm là một cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm, có thể thả lỏng nói chuyện phiếm, mấy vị khách quý ở trên xe cũng đã có điều hiểu biết sơ qua về nhau, lúc này càng thêm quen thân.
“Chị Đồng, món này không tồi, chị nếm thử xem.” Trần Chanh đề cử một món trong đó cho Triều Đồng.
“Được, cảm ơn.” Triều Đồng gắp một miếng nếm thử, quả thật rất ngon, lại gắp thêm một miếng nữa.
Nhìn Triều Đồng ăn ngon miệng, tâm tình Trần Chanh càng thêm tốt, không hổ là nữ thần của mình, ăn một bữa cơm cũng ưu nhã như vậy, rất bổ mắt!
“Món này được lắm, thầy Cố thử xem?” Trương Giai Duyệt nói với Cố Ngôn.
“Cảm ơn, tôi ăn no rồi.” Cố Ngôn lạnh nhạt đáp lời, buông đũa, cầm khăn giấy lau khóe miệng.