Anh Em Rễ

Chương 21: Xin hãy quên em

Cậu ta kéo tay tôi vào xe, nghĩa là hai chúng tôi đi cùng một chiếc taxi. Nói chuyện, hầu như cậu ta nói. Tôi chỉ im lặng và gật đầu, vì tôi chẳng còn tâm trí để nói chuyện với bất kì ai. Tôi đang không biết những ngày sau tôi có còn có thể học tiếp tục không, đầu óc tôi rối bời, nhưng một con mèo ngốc, tôi vò và làm rối cả cuộn len, nó vốn dĩ màu hồng, tôi nhàu nhò nó, nó nhẻm đen, và bây giờ đã rút lại những gút chặt, vĩnh viễn chẳng bao giờ còn có thể tháo gở nó ra.

Chúng tôi đã đến khách sạn và qua đêm cùng nhau, thật khó hiểu, hay tɧác ɭoạи đây?

Cậu trai này không phải là mẫu con trai tôi muốn làʍ t̠ìиɦ, bởi, tôi đã quen cho vị trí bên dưới. Nhưng cậu ta lại nằm im để chờ tôi cởi bỏ áo quần. Công việc đó tôi chưa từng làm, với Kha, với lão giám đốc, họ đều làm việc đó cho tôi. Rồi tôi cũng làm vai trò mà tôi chưa lần nào phải đối mặt. Cậu ta dạng chân bảo tôi đưa vào. Một cảm giác đau, nhưng sau đó là kɧoáı ©ảʍ dâng trào. Khi khoái lạc, cậu ta luôn miệng chửi tục, “shit!", còn tôi, tôi đã gọi tên Kha.

Sáng thức dậy, tôi bị đánh thức khi lưỡi cậu ta đang liếʍ lấy môi tôi: "Good morning", cậu ta nói với tôi nhưng vất vả lắm tôi mới có thể hiểu được. Cậu ta nói tiếng Anh rất khó nghe.

Tôi ôm cậu ta vào lòng, hôn đám tóc đen láy và vuốt nhẹ vào sóng lưng. Chúng tôi chia tay nhau, cậu ta thanh toán tiền phòng và tôi thanh toán tiền bữa sáng. Cậu ta cho tôi số điện thoại, tôi qua loa lưu lại, không nghĩ là tôi muốn gặp lại người bạn tình bất ngờ này thêm lần nào nữa.

Nhưng rồi tôi đã chủ động gọi lại số cậu ta. Chúng tôi hẹn gặp nhau, trò chuyện, ăn tối và kết thúc một buổi hẹn là ở phòng khách sạn, đôi khi là phòng trọ của tôi.

Cậu ta tên Jack, người Thái Lan. Cậu có một thân hình nhỏ nhắn, nhưng tôi nghĩ là cậu sẽ thay đổi khi cậu lớn thêm. Cậu nhỏ hơn tôi, năm đó cậu chỉ mới hai mươi mà thôi. Jack du học ở đây từ hồi cấp ba. Cậu đang học đại học, một ngành quản trị gì đó, tôi chẳng nhớ.

Mỗi khi trò chuyện, Jack thích bất ngờ liếʍ vào môi tôi, mặc tình tôi đỏ mặt lên vì ngượng. Tôi giờ đây đã không còn là một cậu trai nép mình trong đôi tay người con trai khác, tôi bây giờ đang ôm rộng vòng tay đón cậu trai khác trong người.

“Ken có yêu em không?"

Jack hỏi tôi khi hai đứa đang ăn kem ở bờ biển. (Tôi xưng mình là Ken trong quá trình du học, tên Nguyên có vẻ khó cho những ai không nói được Tiếng Việt. Ken, đơn giản là tên một loại bia thôi bạn ạ!)

Tôi cười: "Thế Jack có yêu anh không?"

Jack chớp mắt rồi liếʍ môi tôi, hành động cậu ta luôn thực hiện mỗi khi bên tôi: "Em không yêu Ken. Em chỉ xem Ken là bạn tình thôi. Em đã có người yêu ở nhà rồi!"

“Jack chỉ xem anh là vậy thôi à?"

“Ken cũng như em thôi. Ken luôn gọi “Khe Khe" (Tức “Kha Kha", Jack không nói được chữ “a"!)khi làʍ t̠ìиɦ. Em chắc chắn “Khe" là tên người yêu của Ken."

"Hì, Jack hay quá nhỉ. Anh tưởng Jack lo rêи ɾỉ rồi không nghe được gì chứ! Nhưng là Kha chứ không phải Khe”! – tôi cười, khõ đầu Jack.

“Kệ em chứ! Đáng ghét."

Jack im lặng một hồi.

“Trước giờ Ken là bot phải không?"

Tôi không hiểu: "Jack muốn nói gì?"

“Ở Thái người ta gọi bot cho những người “nằm dưới", còn top cho người “nằm trên". Lúc trên giường đó mà! Em thấy Ken có vẻ không thoải mái khi làm bot cho em."

Tôi đỏ mặt: "Vậy nếu anh không thích thì Jack có làm top cho anh được không chứ?"

Jack cười: "Em là bot mà. Em dễ thương thế này thì làm sao "Hey hey, anh sẽ cho em nát mông" được chứ!"

Jack cười nghiêng ngã. Tôi cũng cười. Nhưng như thế thì đã sao chứ. Dù gì mọi chuyện cũng chỉ còn là quá khứ. Tôi phải quên đi mọi thứ, bắt đầu từ hành vi da^ʍ!

“Nhưng em thấy Ken làm top cũng ok lắm đó! Hihi. Nhịp nhàng và uyển chuyển. Anh không làm em đau."

“Anh là Ken mà!"

Chúng tôi đặt hai cây kem xuống cát. Tôi ẵm Jack vác ra biển. Những hàng dừa rung rinh trong gió…..

Hôm ấy là ngày chủ nhật, tôi được nghỉ. Tôi dọn dẹp lại drap giường sau khi Jack đã về. Đêm qua Jack ngủ lại phòng tôi. Hẳn nhiển, drap giường không thể gọn gàng được!

Tôi nghe ngoài sân có tiếng người. Tôi đoán lại một người Châu Á. Dân Châu Á chúng ta có một cách nói tiếng Anh rất giống nhau.

“Xin lỗi ông, ở đây có ai tên Nguyên không?"

“Nguyen! Nguyen, người Việt Nam đúng không?"

Tôi nghe giọng ông chủ nhà: "Cậu tìm cậu Ken đúng không? Ở đây người ta chỉ biết cậu

“Nguyen" là Ken thôi!" – ông ta cười rồi tôi nghe tiếng bước chân tiến về phía phòng tôi.

“Ken à, cậu có khách đây!"

“Cháu ra liền đây."

Tôi đặt chiếc gối ngay ngắn rồi chạy ra mở cửa. Tôi sững sốt khi thấy Kha. Kha đang ở Philippin, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi cảm ơn ông chủ nhà rồi mời Kha vào phòng. Tôi ngượng ngùng khi ngồi cùng Kha, rót nước vào li nhưng tràn ra ngoài quá nửa.

“Có chuyện gì mà anh….mà chú sang gặp tôi vậy?"

Tôi đẩy li nước về chỗ Kha, khoanh tay trước ngực, tôi ngã người ra sau ghế.

“Nguyên à….Em cho anh xin lỗi….."

Kha quỳ xuống dưới chân tôi. Đây là lần thứ hai anh làm điều này với tôi. Kha khóc ngon lành, làm tôi bối rối.

“Chú..chú đứng lên đi. Chú…chú làm gì vậy?"

Thì ra Kha đã biết mọi chuyện, chuyện tôi đã phản bội anh khi làʍ t̠ìиɦ nhân với lão giám đốc biếи ŧɦái. Chị kế toán bị Kha ép phải nói ra. Kha bảo tôi đừng trách chị ta, là do anh muốn biết mọi chuyện.

“Anh đã hiểu lầm em. Anh xin em hãy tha thứ…."

Tôi cười, một nụ cười đầy chua chát.

“Có những vấn đề rồi một ngày cũng phải được sáng tỏ ra. Tôi và Kha cũng có vấn đề như vậy và bây giờ là lúc phải làm sáng tỏ mọi chuyện."

Kha nhìn tôi chăm chăm. Anh ta ngạc nhiên trước vẻ cứng cỏi của tôi, vì trước đây, khi bên anh, tôi chưa bao giừ cứng cỏi đến thế này.

“Tôi từng rất yêu Kha. Nhưng tôi tiếc tôi đã không nói ra điều đó. Và bây giờ đã quá muộn để tôi nói ra với Kha. Tôi đã hối tiếc khi không nói ra ba tiếng đó, với Kha."

“Vẫn chưa muộn mà Nguyên…"

Tôi cười: "Muộn quá rồi chú em ạ!"

Tôi cười lớn. Kha sa sầm mặt: "Anh không ngờ, em đã thay đổi như thế này!"

“Thay đổi à? Tại vì ai đã làm tôi ra thế này?"

Kha im lặng nhìn tôi trân trân: "Tôi cũng xin lỗi anh. Chuyện chúng ta thế này, cũng là do ở nơi tôi.

Nếu tôi chịu nghe theo lời anh, tôi nhẫn tâm một tí để nhìn anh thất bại, có lẽ tôi và anh bây giờ vẫn là của nhau."

Kha nắm lấy tay tôi. Tôi rút tay lại.

“Tôi muốn hỏi Kha một chuyện. Kha hứa là phải trả lời tôi thành thực nhé." – tôi nói và phá vỡ đi sự yên lặng. Như một viên sỏi chỏng chơ phăng giữa mặt hồ tĩnh túc. Nước lăn tăn, lăn tăn, rẽ sóng ngã vào bờ.

Kha gật đầu. Tôi uống một ngụm nước.

“Kha có thật sự yêu Thảo không?"

Kha giật mình nhìn tôi. Nét mặt tái lại. Chiếc li trên tay Kha vỡ toang xuống nền gạch, nước trào ra, thấm ướt thảm trải sàn….