Anh Em Rễ

Chương 20: Anh chẳng nhìn, dù chỉ nửa gương mặt em

Nó chạy ra ôm tôi: "Em tưởng là anh không về kịp chứ!"

Thảo nói rồi khóc. Tôi ôm nó: "Ngốc quá, có một đứa em gái mà ngày cưới của nó anh không về thì còn đáng làm anh à?"

Kha cũng bước ra sân. Ánh mắt đầy oán hận vẫn còn đó. Anh ta chỉ gật đầu chào tôi rồi nắm lấy tay Thảo. Anh ta siết chặt lấy tay Thảo. Tôi thấy ai đó đang bóp nghẹn hơi thở tôi. Tim tôi thình thịch đập.

“Nguyên về rồi thì hay quá! Thôi chúng ta vào nhà tiếp tục cho hôn lễ đi.”

Bác trưởng tộc nói rồi vào nhà. Bố mẹ cũng ôm tôi rồi bước vào. Tôi nắm tay dìu mẹ.

Thảo và Kha trao nhau nụ hôn sau khi rót đầy tháp rượu.

Thôi thế từ nay, chẳng thể nào….

Người yêu cất bước vội vàng sao.

Lỗi lầm nào phải mình em chứ

Thôi thế từ nay chẳng thể nào….

Ngày hôm sau, sau lễ cưới, Thảo và Kha về nhà tôi ăn sáng.

“Sao anh hai không ở lại thêm mấy hôm với bố mẹ. Em đi rồi nhà vắng quá."

Tôi cười: "Anh về lo luận án cho xongi."

“Vậy Tết con có về không?" – mẹ hỏi tôi

“Chắc là không mẹ ạ. Về có vài hôm lại đi tốn tiền vé quá. Vả lạ cũng không có vé để đi đâu."

“Thôi con cứ lo việc học cho xong đi. Năm nào chả có Tết. Cứ yên tâm nhé. Bố sẽ lo cho mẹ." – bố tôi nói.

Tôi liếc nhìn Kha nở nụ cười đầy ẩn ý. Chỉ nhếch một bên môi. Tôi đọc được trong mắt anh. Người như cậu mà cũng học được đến Thạc sĩ, thật cũng hay quá!

“Em trai về nước mà quên chị nhé!" – tôi đang lựa nón lá mẹ mang ở chợ về, vì ngày mốt tôi sẽ về lại Philippin thì có tiếng chuông cửa. Ra mở thì tôi há hốc mồm khi thấy chị kế toán.

“Trời đất ơi! Em xin lỗi. Em quên chị thật đó! Hôm đám cưới Thảo, em…."

“Em mà còn tâm trạng để nhớ đến chị sao?"

Chị ta nheo mắt cười với tôi. Tôi cũng cười lại.

“Bà vẫn nhí nhố vậy à?"

Hai chị em ra quán cà phê ngồi nói chuyện. Chị ta bắt tôi đứng lên, nhìn từ sau ra trước, xoay tới lui những mấy vòng làm cô phục vụ tủm tỉm cười khi nhìn tôi.

“Chu cha! Thằng em chị gầy quá nha. Nhưng cơ bắp săn chắc, râu ria tua tủa. Mặt mày góc cạnh, ăn nói chững chạc quá. Chính thức hết dậy thì nhé!"

“Chị! Bà này, nói gì ghê vậy?!"

Chị ta cười. hai chị em dở người cả buổi, rồi chị ta ngồi thẳng dậy, đặt tay lên bàn, một cách nghiêm túc rất “kế toán" mỗi khi đến đợt kiểm tra tài chính.

“Em có ổn không?"

Tôi nhìn chị: "Sao chị lại hỏi em như vậy?"

“Ý chị là Kha ấy!"

"Hi vọng là em ổn!’ – Tôi nói.

“Em có còn yêu Kha không?"

Tôi nhìn xuống bàn: "Chưa bao giờ em hết yêu anh ấy. Nhưng có lẽ từ bây giờ em phải hết thôi!"

Tôi hít một hơi rồi ngã người ra sau, đan tay đặt sau gáy. Nhìn bâng quơ ra ngoài hiên. Tiếng kèn saxophone da diết vang lên. Nó làm tôi buồn và làm không gian trĩu đi, nặng nề, u uất. Chắc giờ này Thảo và Kha đang đi trả lại đồ cưới, rồi họ sẽ đi đặt vé du lịch cho tuần trăng mật. Nghĩ đến đó, tôi chạnh lòng.

Thảo và Kha đi hưởng tuần trăng mật ở Singapore, đúng vào ngày tôi về Philippin. Tối đó mẹ nấu một bữa tiệc thịnh soạn, tiễn tôi tiếp tục xa nhà và tiễn vợ chồng Thảo đi chơi xa. Tôi, bố và Kha ngồi nói chuyện, Kha gọi tôi bằng anh rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng. Chỉ có tôi là bối rối mỗi khi nghe Kha hỏi “Anh Nguyên này….."

Bố say khướt rồi lên phòng ngủ. Chỉ còn tôi và Kha ngồi lại.

Kha không nói gì, chỉ uống rượu, hút thuốc. Tôi cũng vậy, xoay xoay li rượu trên tay.

“Anh có phiền khi tôi lấy em gái anh không?" – Kha hỏi tôi. Một câu hỏi để tôi trả lời sao?

“Nếu em phiền thì mọi chuyện cũng đã rồi. Cuộc đời chứ không phải là chiếc máy vi tính soạn thảo, Ctrl Z để quay trở lại." – Tôi nói.

Kha cười: "Anh có biết tôi đã Ctrl Z bao nhiêu lần rồi không? Và lần đó là cuối cùng rồi. Tôi chẳng còn gì để tiếp tục yêu anh nữa!"

Tôi uống hết rượu trong li. Kha rót tiếp vào li của tôi, sóng sánh, tràn đầy. Màu nâu óng ả, nghiêng nghiêng rọi xuống ánh đèn. Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp Kha ở buổi tiệc chia tay Hồng – bạn tôi và là em gái của bạn Kha. Lần đó anh cũng đưa tôi một li rượu, đêm đó anh nhắn tin làm quen tôi, rồi định mệnh đưa đẩy, tôi đã làm nhân viên của anh.

Bạn đừng trách tôi lẩn thẩn nhé, cứ mãi nhắc chuyện quá khứ. Vâng, tôi biết là tôi có hoài niệm vô phương, nhưng tôi không thể dứt mình ra khỏi những trở trăn dày xéo đó. Tôi quá oan ức, bạn có nghĩ như thế cho tôi không? Có phải tôi lừa dối Kha để đổi lấy cho tôi một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, hay qua đêm với người này người kia để đổi lấy chức tước danh lợi gì đó, hoặc giả tồi tàn hơn nữa tôi có nhu cầu da^ʍ nên lăng chạ với nhiều người. Nhưng nào có phải như thế đâu chứ. Đến giờ phút này đây, khi câu chuyện của tôi sắp sửa đi về hồi kết, một cái kết buồn và khó xử, tôi không còn giấu diếm bạn đọc bất kì tình tiết nào đâu. Bạn có hiểu được tôi không? Tôi có phải là người đáng bị Kha dày vò như thế không? Tôi vì anh ấy, vì tất cả. Anh ta đã lấy em gái tôi, như một cách dày vò tôi hiệu quả nhất.

Và anh ta đã thành công. Tôi đã đau khổ, rất rất nhiều. Tôi như một con sói bị mọi người ném đá, tôi như một con chim công bị vặt trụi lông đuôi, nhìn người yêu ân ân ái ái với em gái mình, một cách hợp pháp, vì họ là vợ chồng, tôi chỉ muốn nhoài mình ra khỏi thân xác, để được chết đi, chết một cách đau đớn nhất với tôi trong lúc này có lẽ vẫn nhẹ nhàng hơn tất cả.

“Dù sao cũng chúc anh sớm tìm được hạnh phúc. Mà tôi nghĩ người như anh quá hạnh phúc còn gì!"

Kha lạnh nhạt, cười cợt , cụng li anh vào li tôi. Tôi cũng uống cạn. Nhạt thếch, vô vị, ơ thờ, như nước ốc nấu bằng đôi tay bà bếp đoản sở nhất.

Tôi bay về Philippin đúng vào buổi tối. Chỉ một mình từ sân bay, lỉnh khỉnh đồ đạc mẹ tôi nhét vào, tôi đi về nhà trọ. Tôi đứng vẫy taxi. May mắn có một chiếc đậu lại chỗ tôi. Tôi vừa đưa tay mở cửa thì có một cậu thanh niên cũng chạy đến mở cửa.

Cậu ta có mái tóc đen nhánh, nói tiếng Anh rất nặng, vất vả lắm tôi mới có thể nghe được, có lẽ cậu ta cũng là người Châu Á .

“Xin lỗi, nhưng tôi đã gọi chiếc taxi này mà!" – tôi nói với cậu ta bằng tiếng Anh. Cậu ta cũng trả lời lại.

“Nhưng tôi cũng vẫy nó mà!"

Ông tài xế chống tay lên cằm nhìn hai chúng tôi.

“Thôi được rồi cậu cứ đi trước!" – tôi nói rồi quay lưng bỏ đi, đứng chờ một chiếc khác. Tôi không có ý muốn đôi co với bất kì ai nữa cả. Cậu ta là một thanh niên, tôi nhìn cậu, nhìn vào đôi mắt cậu, tôi thấy cậu chính là Kha. Ảo ảnh chăng? Ừ, có lẽ là vậy….

“Anh kia!" – Cậu ta mở cửa xe rồi đi đến chỗ tôi – “Thôi anh đi trước đi. Tôi xin lỗi."

Tôi chẳng màn nhìn lại cậu ta: "Thôi cậu đi đi, tôi sẽ chờ một chiếc khác."

Cậu ta bỗng cười rồi đến kéo tay tôi.