“Tiếc là lưỡi của mày đã sắp bị cắt rồi, mày sẽ không còn cơ hội nói cho người khác biết nữa.”
Rồi sẽ có một ngày cô sẽ bắt Giang Tử Huyên phải trả giá cho toàn bộ hành vi của cô ta đối với mình gấp trăm, gấp nghìn lần!
Giang Phỉ cố gắng kiềm chế hận ý dâng lên trong lòng mà tiếp tục tìm trong tủ quần áo, đột nhiên va phải một cái hộp.
Giang Phỉ mở chiếc hộp to bằng lòng bàn tay ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng gỗ có một lỗ hổng và hai bức ảnh.
Ngay khi nhìn thấy người phụ nữ mỉm cười dịu dàng trên bức ảnh, hai mắt cô lập tức đỏ hoe.
Mẹ ơi…
Sau khi mẹ qua đời vì bệnh nặng, người được gọi là cha kia của cô lập tức bán luôn căn nhà cao tầng, bỏ rơi cô rồi ôm tiền đi tìm bồ nhí.
Cô từng nghĩ đến chuyện trở về căn nhà cũ sinh sống một mình, nhưng cô phải có người giám hộ thì mới có thể đi học được.
Hồi đó, Lý Yến Bình sợ cô sẽ lén lút chạy đi, ôm mất gia sản mà mẹ để lại nên sau khi đón cô đến nhà cậu đã đổi khóa ở nơi này.
Giang Phỉ cười chế nhạo, cô cẩn thận cất bức ảnh vào trong túi áo rồi bắt đầu nghiên cứu chiếc vòng tay gỗ.
Ngoại trừ lỗ hổng ra trên chiếc vòng tay gỗ còn phủ đầy vết rạn như mạng nhện, mang ra ngoài kia phỏng chừng còn chưa bán được đến năm đồng, chẳng trách mà Lý Yến Bình không mang đi.
Nhưng phải sử dụng thế nào đây?
Giang Phỉ vô tình mài lên chiếc vòng tay gỗ, bất cẩn một cái đã bị gai gỗ ở chỗ lỗ hổng đâm vào bụng ngón tay, một giọt máu tươi nhỏ ra.
Chiếc vòng gỗ tỏa ra ánh sáng vàng chói mắt, cô đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
“Á!”
Cô đau đớn ngã khuỵu xuống sàn, trong đầu chợt vang lên một giọng nói điện tử lạnh như băng: [Tinh! Hệ thống siêu thị nuốt vàng đã ràng buộc thành công với ký chủ.]
[Xin hỏi, ký chủ có muốn mở siêu thị không?]
Phát hiện ra cơn đau dữ dội trong đầu đã biến mất, chiếc vòng tay gỗ đã biến thành đồ trang sức trên cổ tay, Giang Phỉ đáp một câu với vẻ thăm dò: “Có…”
Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt xuất hiện sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô đứng trên mặt đất liếc mắt không nhìn thấy điểm kết.
Mà cách đó không xa là một công trình kiến trúc trông tương tự với siêu thị cỡ lớn.
Chỉ có thể nhìn rõ cửa kính ở tầng một, còn tầng trên đã bị sương mù trắng che lấp.
Cụ thể có bao nhiêu tầng thì cô không rõ. Cô tò mò đi qua bên đó đẩy cửa kính ra.
Đập vào mắt đều là sương mù trắng nhìn không rõ.
Đã nói là siêu thị cơ mà?
Chỉ thế?
Không có gì hết?
Giang Phỉ thử xuyên qua màn sương để tìm kiếm nhưng cứ như bị một lớp màng chắn trong suốt nào đó ngăn cản, không có cách nào tiến lên thêm, cô không thể không hỏi hệ thống: “Sương mù trắng ở đây là sao vậy?”
Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh lùng và chân thực: [Vì ký chủ quá nghèo cho nên tạm thời không có cách nào mở khóa khu vực bị sương mù phong ấn trong siêu thị.]
[Mở khóa khu vực đầu tiên cần một nghìn gam vàng, mời ký chủ nhanh chóng thu mua.]
[Nhắc nhở nhẹ: Mỗi lần ký chủ đi ra đi vào siêu thị, bao gồm cả lấy vật phẩm đều có thể dùng suy nghĩ.]
Giang Phỉ tính toán giá vàng hiện tại, một gam vàng là 467, một nghìn gam là hơn bốn mươi vạn lận.
Hay lắm!
Không hổ tên là nuốt vàng, vừa xuất hiện đã đòi luôn một nửa gia sản của cô rồi!
Cũng may mà sau mạt thế có thể mua mà không cần trả tiền.
Giang Phỉ không nhịn được mà hỏi: “Không thể trực tiếp quẹt thẻ sao?”
[Xin lỗi, siêu thị chỉ nhận vàng.]
Nghe thế, Giang Phỉ đánh bay suy nghĩ lười biếng đó, trước khi rời đi cô lại dạo quanh bên ngoài siêu thị.
Lúc này mới phát hiện ra đằng sau siêu thị còn một nhà kho bỏ không cực rộng lớn, cũng không nhìn thấy điểm cuối như thế, có thể dùng để tích trữ vật tư.
Giang Phỉ ra khỏi kho hàng và cảm nhận đất đai dưới chân ở bên ngoài, ánh mắt cô trở nên nóng rực.