Thứ màn đêm ưa thích nhất bao giờ cũng là ánh sáng, bởi đó là một món ăn của nó, chỉ khi nó nuốt chửng được những ánh dương thì nó mới có thể độc tôn đứng trên ngai ngự trị cả thế giới.
Và ánh sáng cũng thế, thứ nó yêu thích nhất vẫn là màn đêm - thứ có thể tôn lên vẻ đẹp của nó. Đánh bại được bóng tối, nó bất diệt và trở thành đấng tối cao của những cai quản.
Hai thứ này đều là sự hằng vĩnh hằng nhưng chẳng bao giờ nuốt chửng được đối phương, cùng một địa điểm chúng không thể song song tồn tại, nhưng cùng một lúc chúng có một vùng cai quản của riêng mình.
"Đã làm tới đâu rồi?"
Một đêm khuya mù mịt với những đám mây, nặng nề vắt trên những ngọn cây cao phía trên những dãy núi con con chạy tít về phía biển khơi.
Sau tiếng hỏi trầm khàn của người đàn ông, có một người lên tiếng: "Thưa lão đại, mọi chuyện đã sắp xếp đâu vào đấy, chỉ cần chờ thời cơ thích hợp chúng ta có thể hạ đòn."
Mặc cho những bàn tán của hai người đàn ông, một cô gái mặc kimono, tóc để búi, đang quỳ trên sàn nhà pha trà mời vị thượng khách. Có âm thanh nhẹ bẫng mỗi khi tách ấm chạm nhau, hương vị trà ngon bắt đầu thức dậy sau những thao tác thành thục và điêu luyện của cô gái người Nhật.
Mục Đương cuồng nộ nhìn ra trời đêm, "Mục Đương ta tung hoành đã mấy mươi năm, lại bị một tên nhóc xoay vòng phải tránh sang nước ngoài ẩn náo, ngay cả đứa con mà ta thương yêu nhất cũng bị hắn gϊếŧ chết, mối hận này ta thề không đội trời chung!"
Ai biết được Mạc Quyết chính là con trai ruột của ông ta, hắn họ Mục chứ không phải họ Mạc. Ông ta để con trai của mình bên cạnh Tư Cảnh Hàn mấy năm, vốn tưởng đã đi đến thành công cuối cùng, thật không ngờ Tư Cảnh Hàn lại là quỷ vương, tàn bạo rút sống gân chân con trai của ông ta, biến nó trở thành một thí nghiệm sống trong thí nghiệm của Mặc Lạc Phàm.
Lúc đó, ông ta còn chẳng thể tìm cách cứu con trai của mình, ba năm trước lại thất thủ suýt mất mạng chết trong tay Tư Cảnh Hàn. Nợ mới nợ cũ đều là nợ máu, ông ta không đòi, thì không đáng sống làm người họ Mục!
"Vậy khi nào chúng ta trở về Trung Quốc lão đại?"
"Khi nào Yue rơi vào thế bị động nhất."
"Vâng!"
Cô gái người Nhật dâng trà, động tác ưu nhã mà chuẩn xác. Mục Đương nhận lấy, ánh mắt ông ta xoáy lấy chén trà, nhìn sự chuyển động cuối cùng trên đó cho đến khi nó ngưng trọng lại, sau đó ông ta đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát mặt đất, kéo tấm bình phong ra, đổ tách trà kia theo một đường dài như một nghi lễ trong hiến tế.
"Con trai, ta nhất định khiến con ngậm cười nơi chính suối!"
Những người còn lại trong phòng đều cụp mắt xuống, im lặng chờ đợi giống như đã chuẩn bị xong cho một chuyến đi săn.
____________
Hai ngày liên tục, chiến tranh lạnh giữa Tư Cảnh Hàn và Hoắc Duật Hy vẫn không giảm bớt, còn trầm trọng hơn. Tư Cảnh Hàn đã không về Hàn Nguyệt mấy đêm, ban ngày ở công ty cũng bận họp suốt, hoặc có ở trong phòng làm việc cũng không nói tiếng nào.
Hoắc Duật Hy vẫn đốt thời gian cùng hai con chó, đôi lúc cô cũng thấy khó chịu nhưng thái độ của Tư Cảnh Hàn hờ hững đến dửng dưng, dường như đem sự tồn tại của cô hóa bằng không.
Cô chưa từng thấy hắn đối xử với mình như vậy.
Cho đến hôm nay, một tin chấn động tiếp tục ập đến, đánh đòn trực diện vào tinh thần của Hoắc Duật Hy.
Trên báo mạng và các thông tin đại chúng khác đã ngập tràn tin tức ông chủ Tư thị - Tư Cảnh Hàn công khai mối quan hệ tình cảm với Na Mộc Lệ - đương kim ảnh hậu của làn giải trí.
Một làn sóng nổ ra trong khi dư âm của scandal lần trước còn chưa mấy hạ nhiệt, dồn dập các nhà làm giải trí tiếp tục tăng thu nhập. Mà danh giá của Na Mộc Lệ càng được nâng cao khi cô ta từ danh một người tình cao cấp chuyển hẳn sang thành bạn gái của một nhà tài phiệt lớn mạnh, uy quyền.
Đánh dấu cho sự kiện trên chính là Tư Cảnh Hàn nắm tay cô ta bước ra từ một chiếc siêu xe ở một buổi dạ tiệc. Vẫn như trước, Tư Cảnh Hàn không để lộ mặt, người chụp ảnh chỉ sắc nét bắt được bóng lưng thon dài, thẳng tấp mà liễm diễm của hắn, còn Na Mộc Lệ thì rõ nét hơn, người ta còn nhìn được trang phục cô ta mặc là một chiếc váy đuôi cá trễ ngực màu đỏ, trên cổ có một sợi dây chuyền đắc giá có một không hai, được đặt làm riêng của nhà thiết kể nổi tiếng.
Bao nhiêu người đánh giá sự chiều chuộng của Tư Cảnh Hàn dành cho cô ta có thừa khả năng giúp cô ta sao này có một đời sung sướиɠ, an nhàn mà không cần lo nghĩ dù có trở thành phu nhân của Tư thị hay không.
Tin tức lan đi, trên dưới Hàn Nguyệt một màu xám xịt. Không ai dám cười nói như lúc thường dù đó có Tư Cảnh Hàn ở nhà hay không, bởi vì tiểu thư của bọn họ tâm trạng bây giờ thật sự rất tệ. Dẫu rằng bên ngoài cô vẫn tỏ ra điềm nhiên, thậm chí vui vẻ hoạt bát hơn ngày thường, nhưng càng là như vậy, đám hầu nữ càng muốn khóc vì sự nhẫn nhịn của cô.
Ngoài ban công, Hoắc Duật Hy ôm Đại Ngáo nhìn ra ngoài cổng, người đâu chẳng thấy, lá vàng vẫn bay. Một bên, cô dựa vào Gâu Đần, thân thể nó rất to lớn, lại nặng trịch nên trở thành thạch bàn vững chãi.
"Ngáo này, có muốn ra ngoài chơi không?"
"Âu..." Đại Ngáo tru một tiếng, nhìn ma ma của mình.
"Vậy có đi hay không?"
Con chó dụi dụi vào ngực cô, nó không biết.
"Chị xinh đẹp muốn ra ngoài chơi quá, nhưng không biết có được đi không? Mà chắc là được, vì bây giờ hắn có để ý chị xinh đẹp đang làm gì nữa đâu."
Đại Ngáo gác đầu lên vai của cô nhìn Gâu Đần đang làm cái gì, Gâu Đần đang gồng mình cho ma ma nó dựa. Chó Đại Ngáo đột nhiên chen khỏi người của Hoắc Duật Hy, cắn áo của cô rịt đi cũng giống như để cứu bạn của mình.
Trên sân gofl dẫn đầu là hai con chó cực to, chúng núc ních đi rồi lại chạy như hai con gấu di động, Gâu Đần với bộ lông dày vàng ống, nó chạy bên cạnh Hoắc Duật Hy như một con thú cưng ngoan ngoãn, trong khi Đại Ngáo rất hăng hái chạy, nhưng đột nhiên nó bị vấp chân, ngã chống vó trên sân cỏ làm Hoắc Duật Hy phải cười ra tiếng, thấy thế Gâu Đần chạy đến cắn tai của Đại Ngáo kéo nó dậy, sau đó chúng nó lại đuổi bắt nhau chơi vui vẻ để lại Hoắc Duật Hy đi phía sau lưng.
Cô như một thiên thần trong chiếc váy công chúa màu xanh lam, với bầu trời hòa tan làm một. Làn da trắng muốt như tuyết như sương, tóc đen nhánh mà bồng bềnh như mây, cô bung nhẹ mái tóc trên vai, một vẻ thẩn thơ càng làm cô trở nên thoát tục.
Cô lơ đãng nhưng nổi bật trên nền cỏ xanh muốt, dù nhỏ nhắn nhưng không dễ bị lấn át, đến khi hai con chó lớn sực nhớ đến ma ma, chúng nó quay lại bổ nhào lên cô, sức cường hãn đó đẩy cô loạng choạng rồi ngã xuống nền cỏ mượt mà.
"Này, đừng mà, rách áo của chị xinh đẹp bây giờ, mới mua thôi đó!" Cố đưa tay che chắn những đợt tấn công của hai chú chó, nhưng đáng tiếc đến khi chúng buông tha thì cô đã tơi tả, mất hẳn vẻ thoát tục như tiên nữ vừa rồi, bây giờ đầu tóc lộn xộn, rối bù nhìn thê thảm không chịu nổi.
"Chúng mày đúng là hư quá đi!"
Cô trong tiếng cười ngất ngây chống tay đứng dậy, phủi phủi mấy vết bẩn trên người sau đó mới tung váy đi tiếp.
Một tay cô dắt Gâu Đần vừa đi vừa nói, kể rất nhiều chuyện vui trên trời dưới đất mà cô nghe được, chỉ là con chó không biết ma ma có vui thật hay không, nó lắc lư cái bụng đi theo vậy thôi tỏ ra mình còn ngoan lắm.
Nói thêm một lút nữa, cô nhận ra sao Đại Ngáo không ồn ào như bình thường nữa, ngoái đầu lại cô gọi: "Đại Ngáo sao mày..."
Nói đến đây thì tiếng nói của cô tắt hẳn, phía sau từ khi nào Đại Ngáo đã ngoan ngoãn đi bên chân người đàn ông có vẻ mặt lãnh cảm, hắn hững hờ nhìn cô khiến cô hơi hoảng, không đoán được tâm trạng của hắn lúc này.
Hắn về rồi! Theo cô ra đây từ lúc nào vậy, vẫn luôn đi phía sau lưng cô sao?
Chỉ là nghĩ đến đây Hoắc Duật Hy đã không nghĩ nữa, quay phắt đầu lại như không nhìn thấy hắn, cố chấp đi về phía trước đại biểu cho một loại cảm giác không hài lòng vì sự xuất hiện của hắn.
Nhìn thái độ này của cô, ánh mắt người đàn ông khẽ híp lại thành một đường sâu dài, theo dõi bóng lưng của cô.
Gâu Đần thấy Tư Cảnh Hàn thì quẩy đuôi liên tục, tuy đi cùng Hoắc Duật Hy nhưng nó luôn ngoái đầu lại nhìn hắn. Con chó đã qua huấn luyện, nó nhìn ra trên miệng ba ba là một loại khẩu hình miệng thì lập tức theo quán tính ly khai khỏi cánh tay của Hoắc Duật Hy, chạy về phía Đại Ngáo. Rồi không biết Tư Cảnh Hàn làm động tác gì, hai con chó đã trật tự chạy về phía biệt thự.
Hoắc Duật Hy lấy làm lạ, nhưng cô không kêu chúng nó lại được, cũng không muốn hỏi người đàn ông đã làm gì, cô dửng dưng tiến về phía rừng cây ngô đồng sau sân gofl, tuy thế cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của Tư Cảnh Hàn không dời khỏi mình, cũng biết hắn càng lúc tiến đến gần mình hơn. Rồi đột ngột, thắt lưng của cô cảm thấy một đợt căng thẳng, khi cô chưa kịp phản ứng thì đã nằm gọn trong vòng tay của người kia. Má cô đập vào ngực của hắn tường tận cảm thụ khối cơ rắn rỏi ẩn sau lớp áo sơ mi màu đen mỏng manh.
Hoắc Duật Hy trừng mắt không hiểu, ngước nhìn Tư Cảnh Hàn, ánh mắt của hắn rất bình thản, không nóng không lạnh, ngược lại động tác di chuyển rất nhanh, ôm cô đi sâu vào những tán ngô đồng rồi mất hút dưới màu lá vàng đỏ bên cạnh hồ nước lớn.
"Anh muốn làm gì? Buông ra!"
Tư Cảnh Hàn mạnh tay ép cô dựa vào một gốc ngô đồng đại thụ, mặc kệ luôn sự khó chịu của cô, hắn không nói gì chỉ khom người rồi nghiêng đầu điểm đôi môi lên cánh môi ngọt ngào của cô.
Cố nhiên Hoắc Duật Hy giãy giụa rất dữ, cô chống hai tay muốn đẩy hắn ra khỏi người nhưng người đàn ông sức lực mạnh mẽ, kéo ngược hai tay cô ra phía sau như động tác trói, hắn chỉ nhấc một chân đã kẹp được hai chân của cô trong hạn định của mình.
Hoắc Duật Hy đến nước này đã thua kém hoàn toàn về mặt tinh thần và sức lực, cô không vui không muốn tranh cãi, cô muốn chống đối nhưng chẳng đủ sức lực, hắn bây giờ hôn cô nhưng trước đó đã hôn phụ nữ khác, nên cô khóc.
Cô thấy dơ bẩn và buồn nôn.
Cô tức cười cho cuộc sống của cô bây giờ.
Cũng tức cười Tư Cảnh Hàn không hiểu được chữ yêu nên xây dựng như thế nào, nên hân mới có thể dang vòng tay ôm tất cả các nhân tình vào lòng mà chung đυ.ng.
"Đừng khóc, vì em càng khóc càng khiến tôi muốn vùi dập em hơn thôi." Hắn rất khẽ nói, giọng nói trâm thấp hay hòa tan nhiều loại cảm xúc khiến người ta nảy sinh ảo giác đó là một loại dịu dàng, nhưng thật chất không phải!
"Vậy tôi nên cười sao?" Cô khó khăn nói, ánh mắt đầy hơi nước.
Tư Cảnh Hàn vẫn giữ động tác hôn, nhưng là hôn lên khóe môi cô: "Cái này thì càng không nên, nếu bây giờ em cười thì tôi sẽ có cảm giác muốn hủy hoại em."
"Vậy anh muốn thế nào đây?"
"Muốn em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, hầu hạ tôi cho thật tốt, thật mùi mẩn vào."
Ánh mắt của Tư Cảnh Hàn gần sát bên cô, cô thấy được trong đôi mắt màu làm đó thứ sắc đẹp trong suốt như pha lê vụn vỡ, ánh lên tia sáng phản quang nhất, màu lam đó xanh hơn đại dương, sâu hơn vũ trụ, ngoài ra cô không nhìn thấy gì nữa.
"Anh biết chuyện này không thể nào mà. Cho dù tôi không khó chịu thì bạn gái của anh biết được cũng nhất định khó chịu."
Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng, hắn nhìn xuống xương quai xanh của cô, không phủ nhận lời cô nói nhưng cũng không khảng định, hắn chỉ đơn giản nói: "Hơn hết em vẫn nên làm tốt bổn phận của minh, chuyện bên ngoài không em cần để tâm."
"Anh nói nghe thật dễ dàng, nhưng anh có biết..."
"Hoắc Duật Hy, được rồi, em càng nói chỉ càng khiến tôi nghĩ em yêu tôi nên mới khó chịu như thế. Nên bây giờ, em dừng lại đi, em chỉ cần ở bên tôi khi tôi cần là được rồi, ngoài ta giao dịch của chúng ta không còn gì khác." Nói xong, hắn nới lỏng hai cổ tay của cô ra, gập hai chân của cô xuống, rất dễ dàng cô đã ngã ngửa trên nền lá vàng đỏ ửng.
Hồ nước mùa thu phẳng lặng như một tấm kính lộ thiên, bên cạnh bờ những rặng cây đổ màu lá xuống gây ra những va chạm rất nhẹ rồi vụt tan vào cõi lặng ấy, trời vẫn còn xanh lắm, ánh sáng vẫn đủ bao phủ khắp nơi, nhưng dưới đây rừng lá, bóng dáng hai con người chồng lên nhau lại như điều bí mật.
Chiếc váy màu lam của Hoắc Duật Hy đã bị xốc qua khỏi eo, chiếc quần con con tan xác dưới bàn tay đàn ông. Hai chân cô đã sớm rã rời sau những lần đi càn thô lỗ của hắn, dưới lưng cô, lớp lá dày như một tấm thảm êm ái, lúc cô vẫn còn nghe tiếng lá rơi xào xạc đến khi chỉ còn nghe thấy chuyển động của những chiếc lá dưới người mình, bên cạnh rồi cũng chỉ thế thôi.
Không muốn bị tổn thương thêm nữa, cô chấp nhận lặng im, ngoan ngoãn như một con búp bê.
"Đừng ở dưới thân tôi mà cứ như một cái xác không biết nói cười!"
Ánh mắt cô rịu rã bắt lại một chút linh khí, nhìn Tư Cảnh Hàn vẫn cao cao tại thượng, thậm chí quần áo trên người hắn vẫn ngây ngắn chỉnh tề như lúc mới đến.
"Tôi đã ngoan rồi, vì sao anh còn không vui, hôm nay anh trở về, thứ anh muốn không phải đã đạt được rồi sao?" Giọng nói không còn sức lực của cô nghe thế nào cũng vô cùng mềm yếu và bi ai, hơn thế là oán trách.
"Thứ tôi muốn là cái thái độ rách rưới tinh thần này của em sao?"
Trước đây, cô ít khi khóc trước mặt hắn, bây giờ thì tần số lại nhiều hơn. Không biết là sự tra tấn tinh thần của hắn ngày một tàn nhẫn hơn hay là do cô không chịu nổi nữa những đả kích. Nhưng dù thế nào cô như thế này cũng dễ làm người khác phải đau lòng.
Hoắc Duật Hy nghe tiếng kéo khóa quần, vài tiếng loạt soạt do giày đạp trên lá, sau khi Tư Cảnh Hàn chỉnh lại trang phục, hắn lần nữa cúi xuống, sửa lại cho cô chiếc váy nửa lành nửa hở, rồi bế lên, dùng thân thể cao lớn của bản thân che chắn lại sự rách nát đáng thương ấy.
Cô không biết được sắc trời bây giờ đã thế nào, chắc là chiều muộn, cả khuôn mặt đều úp vào lòng ngực của người đàn ông, lưng hướng ra ngoài dưới sự bao bọc của bàn tay rộng lớn.
Đường về biệt thự khá xa, ánh nắng mặt trời ngã trên vai của Tư Cảnh Hàn như một người thiếu nữ quyến luyến nam nhân đẹp phi phàm, trên khuôn mặt trắng nõn, thứ ánh sáng kia càng tham luyến nhiều hơn, thi nhau chiếu rọi khiến làn da hắn càng thêm sáng, rồi ánh nắng ấy hôn lên đôi môi mỏng phiếm hồng, lên cả mày kiếm rậm rạp, cả làn mi dày rợp, khiến nó đổ bóng vắt ngang sóng mũi thẳng dài. Gió thổi tung những nếp tóc của người đàn ông mà thiên nhiên vừa yêu vừa hờn, vài sợi rơi trước vầng trán thanh tú, đôi sợi lại bồng bềnh đánh vào nhau tựa như làn sóng.
Hắn vẫn ôm cô đi về phía trước, bước đi chậm rãi vững vàng chưa từng loạn nhịp, như chính cuộc sống hắn sắp đặt cho một ai đó. Hoắc Duật Hy nghe rõ tiếng trái tim hắn đang làm rung màng nhĩ của mình, nhịp đập đó chậm hơn nhịp đập của người bình thường, nhưng mạnh hơn, vững hơn rất nhiều. Trái tim của hắn chắc thật thà hơn con người khó đoán của hắn, nó sẽ không lúc này lúc khác, sẽ không nóng lạnh thất thường, sẽ không khiến cô từng yêu rất nhiều rồi lại hận rất nhiều.
Nhưng nếu đúng là như vậy thì vì sao trái tim này của hắn lại bạc tình như vậy, có thể cùng người đàn bà mình không yêu ân ái chung đυ.ng hết lần này đến lần khác. Hay là vì tất cả đàn ông đều thế, trong khi người phụ nữ không thể hôn người mình không yêu thì đàn ông lại sẵn sàng lên giường cùng một cô gái nào đó họ chẳng có chút tình cảm nào.
Trái tim hắn chắc gì đã là trái tim có dòng máu nóng, hay đơn thuần chỉ là một vật giúp hắn tồn tại thôi, chứ hắn có bỏ ra tình cảm của mình với mấy ai bao giờ. Đến cuối cùng, thậm chí cô nghĩ hắn còn chẳng có trái tim, thứ mà cô nghe được nhịp động giờ đây chỉ là một thứ máy móc, có thể lên dây cót mà Tư Cảnh Hàn có thể sẵn sàng dâng hiến nó cho ác quỷ.
Đứng trên ngai ngự trị, muốn màn đêm phục tùng thì hắn phải lạnh lùng hơn cả màn đêm, phải hiến tế cho nó thứ mà nó thích thú, vật phẩm có đủ giá trị đó không thứ gì khác hơn là một trái tim - linh hồn của một con người sống.
Một con người không có linh hồn mà vẫn có thể đi lại, làm việc, ăn uống, trao đổi ngôn ngữ nhưng đó đâu phải là sống, mà đó chỉ là một dạng tồn tại. Nên Tư Cảnh Hàn cũng vậy, cô chưa từng thấy Tư Cảnh Hàn chưa từng vui quá nhiều vì một điều gì, cũng chưa từng thấy hắn hạnh phúc trên những thành công và chiến thắng, hắn đem hỉ nộ ái ố chân thật ném vào lặng yên bất chợt của những vì sao cuối trời, lặng yên rồi tắt mãi.
Lúc biết trong lòng hắn có một phượng hoàng của riêng mình, cô từng nghĩ rằng cô gái đó thật hạnh phúc, nhưng bây giờ cô mới biết đối với cô gái kia điều này có thể là một tai họa. Thế nên, vì sao bao nhiêu năm như vậy, Tư Cảnh Hàn có đủ mọi danh vọng và quyền lực để đưa cô ấy đến bên cạnh mình nhưng cô gái kia vẫn bật tin trong cuộc sống của hắn. Dù là Tiểu Tinh Linh hay cái người gọi là Bảo Bối, hoặc một ai khác nữa thì thế giới bên ngoài cũng không hề biết đến người hắn thật sự yêu thương, hắn càng không cho người đó một danh phận rõ ràng.
Minh chứng rất rõ ràng cho sự bất hạnh đó là việc hắn yêu cô gái này nhưng lại công khai mối quan hệ với một cô gái khác.
Huống hồ, hắn chưa từng khẳng định bản thân mình có yêu một ai đó.
Nên được hắn yêu chính là một loại bất bất hạnh, là tai họa muốn tránh không được, muốn thoát cũng không xong!
____________
Tư Cảnh Hàn chưa vào tới biệt những hầu nữ từ trong ngó ra đã mách tai nhau hỏi chuyện gì đã xảy ra, vì sao Đại Ngáo và Gâu Đần vào nhà lâu như vậy thiếu chủ mới bế tiểu thư vào, nhưng tiểu thư đã bị gì mà thiếu chủ phải bế?
Không ai thông suốt đến khi Hàn thúc nhắc nhở các cô nên làm đúng nhiệm vụ của mình, bản thân ông cũng không nói gì, chủ yếu hôm nay không để ai lui tới nhà biệt thự quá lâu, mà dặn dò tất cả người hầu và vệ sĩ về khu nhà của người làm sớm.
Tư Cảnh Hàn vào đến biệt thự, hắn không nói lời nào, hướng tầng ba phòng ngủ đi lên.
Đại Ngáo và Gâu Đần đang nằm ngủ giữa mấy nấc cầu thang, nghe hơi người liền dỏng lỗ tai lên nghe ngóng, mở mắt ra nhìn thấy ba ba chúng nó lập tức bật dậy chạy đến.
"Ngoan, đi ngủ." Thấy Đại Ngáo muốn chồm lên chụp lấy chân Hoắc Duật Hy, Tư Cảnh Hàn liền trầm giọng nhắc nó, con chó hiểu, nó bệch cái mông xuống kêu a a như bảo rằng ma ma nó làm sao vậy?
Ba ba của nó lúc này không đủ kiên nhẫn để lập lại lần nữa, hắn đã đi lên tầng.
Chuyện đầu tiên khi vào phòng Tư Cảnh Hàn làm là mang Hoắc Duật Hy đi tắm, ngón tay hắn cảm nhận nhiệt độ của mặt nước một cách chuẩn xác, sau đó đổ tinh dầu vào nước rồi đem cả mình và cô gái trong lòng bước vào dòng nước kia.
Hoắc Duật Hy lờ mờ trong thấy hơi nước động trên những tấm kinh trong suốt, cô nghe bản thân mình đau quá, cô cúi mặt nhìn nước trong bồn dập dền, cô thở nhọc hơn. Sau lưng cô động tác của hắn vẫn miệt mài, trên đôi vai trần đầy vết tích dâu tây chói lọi, bàn tay với những khớp tay xinh như trúc ấy vuốt ve làn da trên chiếc bụng phẳng lì của cô, hơi thở của hắn lúc đậm lúc nhạt du dương như một bản hòa tấu.
Nước mắt Hoắc Duật Hy lăn dài những trong những đợt công kích, tình mê ý loạn thả hồn trôi dạt vào những tầng mây lơ lửng.
Vì sao có thể giống Tử Mặc như vậy nhưng không phải Tiểu Bạch của cô!
"A..." Hoắc Duật Hy thét lên làm xôn sao cả những áng mây sắp lặn về chân đồi. Cô vùng lên đột ngột như một cách phản kháng tự phát tận sâu nội tâm.
Dùng hết sức lực cô có thể, đẩy người đàn ông ra, vụt chạy khỏi bồn tắm xông ra ngoài cửa.