— Vừa rồi lúc điều tra, anh thấy rõ ràng một số bộ phận của vài bộ xương trắng không phải cùng một bộ.
Với sự giúp đỡ của Lục Dã, Phong Kỳ Kỳ đã ghép xong mấy tên đồng bọn bị đập tan còn lại trong thời gian ngắn.
Một người một bộ xương trở lại bờ.
Thấy Lục Dã mặc quần áo, Phong Kỳ Kỳ cúi đầu nhìn mình, bộ xương trơn bóng vẫn còn nhỏ nước.
... Khoan đã, trơn bóng?
Hóa ra trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở trạng thái khỏa thân!
Cô gái Bạch Cốt Tinh xinh đẹp thấy cả người mình không ổn, cô nhảy dựng lên chạy về phía một tảng đá. Nơi đây chứa tất cả những thứ cô thu thập được trong thời gian này, tất nhiên cũng bao gồm cả quần áo lá của cô.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy bộ quần áo lá, cô mới nhớ ra rằng với chiều cao hiện tại của mình thì chiếc lá quá lớn, cô vốn không thể mặc được.
Cô muốn dùng con dao găm bên cạnh cắt một đoạn, xương tay nắm chặt cán dao... nhưng không thể nào cầm nổi
“...”
Bộ xương trắng nhỏ trở nên tự kỷ trong phút chốc.
Lục Dã mặc quần áo xong, vắt khô nước ở quần, quay đầu lại thì thấy vật biến dị nhỏ bé đã biến mất.
Cũng may là diện tích ở khu vực này không lớn, ngoài một vòng hoa trắng ở ven hồ và một số tảng đá nhô lên trên mặt đất thì không có bất kỳ thảm thực vật nào khác, chỉ liếc mắt một cái đã bao quát được hết khu vực.
Cái hố mà anh rơi xuống rất dễ thấy, cách cái hố khoảng hai mét có một tảng đá, vật biến dị nhỏ bé ngồi xổm ở đó, trên từng khúc xương cũng viết đầy chữ "không vui".
Rõ ràng là anh không thể bỏ qua.
Anh đi đến.
Nghe thấy tiếng bước chân, bộ xương trắng nhỏ vội vàng quay lưng về phía anh.
Lục Dã dừng lại rồi nhìn xuống đất.
Một vài viên đá nhỏ đủ màu sắc tạo thành một vòng tròn không đều, bên trong vòng tròn chất đống một số đồ vật.
Vài chiếc lá xanh đã ố vàng, một con dao găm bị gỉ, một khẩu súng và một cuốn sổ có bìa đã mục nát gần hết nhưng có thể thấy đó là sổ tay, còn có một mặt dây chuyền hình con mèo ngộ nghĩnh.
Ba cái bát nhỏ bằng đá xếp lại với nhau tạo thành hình chữ "phẩm", trong đó có một một cái bát đựng đầy quả nhỏ màu đỏ thẫm.
Những thứ này có lẽ là đồ sưu tầm của vật biến dị nhỏ bé.
Người đàn ông chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác nhưng khi đối mặt với ân nhân cứu mạng đang không vui, anh suy nghĩ một lúc rồi ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"
Một lúc sau, vật biến dị nhỏ bé đang quay lưng về phía anh trả lời bằng giọng rất tủi thân và thất vọng: "Tôi không có quần áo mặc."
Xương trắng cũng phải mặc quần áo sao?
Lục Dã hơi sửng sốt.
Anh nhìn sang vài chiếc lá xanh chất đống trước mặt vật biến dị nhỏ bé. Nếu đây là "quần áo" của cô thì anh có thể đoán được lúc trước cô cao đến mức nào.
"Cô mặc tạm của tôi trước được không?" Chiếc áσ ɭóŧ màu xám mà Lục Dã mặc bên trong rách tươm. Anh xé một mảnh nhỏ ở góc áo, mặc dù hành động quay lưng về phía anh chỉ là vật biến dị nhỏ bé đang giả vờ nhưng anh không để ngay mảnh vải lên trên đầu cô mà chỉ nhẹ nhàng đặt bên cạnh cô.
Phong Kỳ Kỳ lặng lẽ quay đầu lại nhìn thử, tất nhiên mảnh vải mềm sẽ khiến bộ xương rung động hơn chiếc lá cứng nhắc không thoải mái!
Tôi phải kiềm chế, tôi phải kiềm chế.