Cô ngước mặt lên thì thấy gương mặt quen thuộc của Phương Thành, anh là đàn anh của cô ở Trường đại học G, cô gặp được anh ở chỗ làm thêm:
- Đàn anh, sao anh lại ở đây?
- Anh đi ngang qua thấy một con mèo đang khóc thương tâm nên dừng lại xem.
- Em không có khóc.
- Ừm không khóc, chỉ là nước mắt rơi thôi.
- Không có. – Tôi yếu ớt phản bác.
- Không trêu em nữa, đi, anh dẫn em đi giải tỏa nỗi buồn.
Cậu vừa nói vừa nắm tay Lý Nhã dắt đi dưới sự bất ngờ của cô.
Phương Thành dẫn cô đến khu trò chơi của trung tâm thương mại. Cậu dẫn cô đi trượt băng, gắp gấu bông,… Lý Nhã cũng không còn thấy buồn nữa, ngược lại cô càng thấy vui khi có thêm người bạn mới này.
Lý Nhã vừa cầm trên tay cây kem vừa cảm ơn Phương Thành:
- Cảm ơn anh nhiều nha. Nhờ có anh mà hôm nay em vui lắm luôn.
- Có gì đâu.
Phương Thành đưa Lỹ Nhã về nhà, trùng hợp gặp Thẩm Thanh Hàn đang đứng trước cửa nhà của cô, anh đứng hút thuốc dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nhìn thấy cô gái nhỏ mình nuôi bấy lâu nay đang sánh vai cùng một tên con trai. Anh nhíu mày ẩn ẩn khó chịu:
- Tiểu Nhã, đây là ai?
- Đây là đàn anh của cháu ở Đại học G, Phương Thành. Đàn anh, đây là chú em, Thẩm Thanh Hàn.
Nghe Lý Nhã giới thiệu xong thì một người mặt mày âm trầm, còn một người thì vui vẻ ra mặt.
- Cháu chào chú, cháu là bạn của Tiểu Nhã.
Lại còn “Tiểu Nhã”, anh như nghiến răng nghiến lợi, liếc cậu cũng không bắt lấy cánh tay đang chìa ra. Lý Nhã thấy không khí có vẻ không đúng, đành lên tiếng:
- Đàn anh, cảm ơn anh vì hôm nay, anh về cẩn thận.
Cô đã nói như vậy rồi, cậu cũng không thể tiếp tục ở lại nên đành chậm chạp chào anh và cô rồi đi về.
Vừa bước vào nhà, anh đã nói với cô:
- Nam sinh đại học đều có vẻ bề ngoài gạt người, cháu cẩn thận.
- Vậy trước kia học đại học chú cũng gạt người sao?
Thẩm Thanh Hàn cứng họng.
- Cháu còn giận chú sao?
- Cháu làm gì có quyền giận chú, huống hồ là cháu sai trước.
- Được rồi, chú lại đến đây làm gì?
- Chuyện khi sáng do chú không kiềm chế được nóng giận, cho chú xin lỗi.
Lý Nhã ngay người, tổng giám đốc của Thẩm thị lại đi xin lỗi người khác sao.
- Không, là lỗi của cháu, cháu không nên về đó làm phiền hai người.
- Cái gì mà không nên về? Đó là nhà của cháu.
- Nhà của cháu? Đó chưa bao giờ là nhà của cháu cả, sau này cũng sẽ không? Chú biết cháu đối với chú là như thế nào phải không?
Đúng vậy, cô nhìn ra anh biết cô thích anh, nên anh mới có hành động né tránh, lại tốn công tìm cho cô một người cô để khẳng định cô và anh không hợp nhau. Thấy anh không trả lời, Lý Nhã thở dài giải thích:
- Chú đừng tùy tiện tìm người như vậy nữa, người để kết hôn phải là người chú yêu, không cần trốn tránh cháu mà tìm đại một người như thế, cũng không cần tổn thương cháu để cháu bỏ cuộc. Chú biết cháu là người cầm được buông được mà.
-Ý cháu là sao?
- Ý cháu là từ nay cháu sẽ không thích chú nữa, chú không cần phải trốn tránh nữa. Chúng ta cứ như trước đi, à không, cũng không nên gần gũi quá như trước, dù sao chúng ta cũng không cùng huyết thống. Sau này chú có gia đình của chú, cháu có hạnh phúc của cháu.
Để nói ra những lời này cô đã phải dùng sự dũng cảm của cả phần đời còn lại rồi, thật ra cô không dễ buông bỏ như thế, chỉ là cô không muốn anh cứ bận tâm tìm cách trốn tránh cô như thế.
- Như vậy, cháu thích tên hồi nãy sao?
- Không.
Như nhớ ra gì đó cô lại nói thêm:
- Hiện tại không.